Thơ Sông Hương 08-2000

09:22 20/05/2010
Đoàn Thương Hải - Nguyễn Loan - Nguyễn Khoa Như Ý - Ngàn Thương - Ngô Phù Văn - Lê Khánh Mai - Trần Hoàng Phố - Phạm Dạ Thủy - Tôn Nữ Thanh Yên - Gia Dũng - Lê Quốc Hán.

Ảnh: quehuongonline.vn







ĐOÀN THƯƠNG HẢI



Sông Hương


Bao nhiêu lần tôi đến nơi đây
Ơi con sông nước vẫn đong đầy
Sông xanh mãi mơ màng thiếu nữ
Sông hồn nhiên không biết đến hao gầy

Sông vẫn thế hay không phải thế
Bao nhiêu lần tôi đến hỏi sông
Sông từ tốn, dịu dàng, xốc nổi
Sông ơi sông, con nước vẫn xuôi dòng

Và em nữa, cũng như dòng sông kia
Cứ trôi, trôi mãi chẳng quay về
Để anh chạy lòng vòng qua trăm bến
Mà vẫn thương hoài cuộc tình si.


NGUYỄN LOAN


Trên cánh đồng sau vụ gặt


Trên lồng ngực cánh đồng sau vụ gặt
Nhấp nhô đầy những vú rạ thơm
Trông xa giống những ngọn tháp nắng
Nước xâm xấp bàn chân
Trăng ban ngày mắc cạn
Tiếng ếch kêu vỡ rụng một khoảng trời
Trên lưng con đê dài
Chim mổ nhầm hạt nắng
Ngỡ thóc rơi.


NGUYỄN KHOA NHƯ Ý


Bên mộ Nguyễn Du II


Một lần lỗi hẹn với Người
Tiết thanh minh đã qua rồi còn đâu
Hoa lê thôi điểm trắng màu
Thì đem hoa sứ dặm vào vườn thơ
Cỏ xanh xanh ngút đợi chờ
Con thuyền tình ấy vật vờ bến sông
Có khi neo cắm giữa dòng
Phải con sóng lạ thuyền không trở về...
Khéo chi những cuộc hẹn thề
Bày chi những thói thơ đề bên hoa
Bạc tình chuyện của người ta
Mình đem vận lấy để mà giận nhau(!)
Bây giờ cho mãi ngàn sau
Đạo cầm thi đặt làm đầu chữ tin.

Hôm nay dạo bến Giang Đình
Mai kia đã vội về kinh luận bàn
Xênh xang áo mão hai hàng
Những là quan tước học hàm chức danh
Cũng thời lấy yến làm anh
Cũng là dấy cuộc mưu sinh giữa đời
Hai vai gánh nặng cơ trời
Mẹ già con nhỏ không người cậy trông
Kiếp ba sinh chốn bụi hồng
Nghiệp văn chương với tơ lòng còn vương.
Phận sao đen bạc khác thường
Chút duyên kỳ ngộ cũng tuồng bóng mây
Đêm đêm gối mảnh trăng gầy
Ví người Tây thổ ta vầy Đông châu!
Cách nhau chỉ một nhịp cầu
Mịt mù châu quận khúc sầu biệt ly...


NGÀN THƯƠNG


Ký ức thu


Chuyện tình thu đã thành dĩ vãng
Nay chỉ còn khúc hát yêu thương
Ngày đã cúi sau cửa thành rêu phủ

Mây vẫn bay bay về cố lý
Như đời ta bay giữa vườn thơ
Khói sương mờ ảo quàng quanh lối

Thôi đừng hỏi vì sao dây đàn đứt
Ngước lên trời lời đáp ánh sao băng
Sao đổi ngôi như quán đời đổi khách
Khuyết - tròn quay không dứt giữa vô cùng...


NGÔ PHÙ VĂN


Nhớ Hải Bằng


Góc nhìn Hải Bằng
Góc nhìn thi sĩ
Kẻ hậu sinh có lúc phải sững sờ
Ông bắt đầu "Hát về ngọn lửa"
Và cuối cùng cô đọng "Độc hành" thơ...

Gặp tôi, ông khen "thơ vui hay hí"
"Tau một đời có được mấy lần vui"
Mấy lần vui, Hải Bằng buồn nữa chứ
Đọc từng trang "Mưa Huế" cũng ngậm ngùi

Ai hiểu lòng vân gỗ
Nhỏ - nước - mắt - người - xa!
Cái mà không ai chộ
Hải Bằng đã nhìn ra

Hải Bằng yêu cuộc đời thao thiết
Ông tìm ra "gương mặt" của
                                   riêng mình
Nào ai người cần biết
Thơ - Rễ cây - Vân gỗ -
                           cứ rưng nhìn...!
                                                Huế, 2000


LÊ KHÁNH MAI


Cổ tích buồn


Thôi,
Chị cứ là Vàng Anh
Hót lời nhắc nhở
Người đàn bà đến sau giặt áo cho chồng
Hót lời yêu khắc khoải dưới trời xanh

Chị cứ là nàng tiên
Trong quả thị
Đẹp xinh, dung dị, thảo hiền
Mát lòng bà lão nghèo thôn dã
Những trưa nồng cơm ngọt, canh ngon

Chị cứ hóa thân
Vào trầu têm cánh phượng
Mối oan tình thắm đỏ cõi trần

Chị cứ là chị Tấm
Của cái bống, cái bang
Hát bài ca cơm bạc, cơm vàng
Thả niềm vui long lanh giếng nước

Mà sao tựa bóng ngai vàng
Nơi tột đỉnh cao sang
Chị giết em mình thảm khốc
Khi quyền lực đi cùng tội ác
Bao giờ hết oán thù?

Thôi,
Khước từ
Áo khăn hoàng hậu
Bả vinh hoa gác tía, lầu son
Chị cứ là cô Tấm trắng trong

Của đồng quê bùn đất
Dẫu rằng cổ tích sẽ buồn hơn.
                Tháng 10/1998


TRẦN HOÀNG PHỐ


Ánh mắt


Không chịu hiểu - mùa thu - không chịu hiểu
Sắc trời trong - xanh tuyệt hư không
Không chịu hiểu - cõi nhân gian lạ lẫm
Mắt trẻ thơ xanh biếc lung linh
Mắt người già xa xăm trắc ẩn
Hư không đấy - lật bàn tay sinh tử

Không chịu hiểu - Nỗi đầy vơi - muối mặn phù hư
Men ngọt chát - cuộc đời chưng cất
Cánh chim thiêng khát vọng - tro tàn
Ai hóa thân chạm trổ bóng rồng bay
Mái đình cong với tay vào vĩnh cửa

Không chịu hiểu - thời gian - không chịu hiểu
Giòng đời trôi - nước mắt môi em
Mắt trẻ thơ lung linh nắng mới
Mắt người già chạm tới khổ đau
Mắt kỷ niệm nhòe đi hạnh phúc
Mắt khát vọng đóng đinh thánh giá
Tro tàn đấy - hư không và vĩnh cửu

Lật bàn tay sinh tử mất còn
Và mắt em đầy vơi mưa nắng
Tình yêu chưng cất trái tim thiêng
Không chịu hiểu - lẽ vô cùng đi, ở
Mắt cô đơn nặng gánh đêm đen

Không chịu hiểu - mắt tro tàn một màu mây khói
Trời xanh đó - ở cùng ta - tình yêu bất tuyệt
Chùm phượng đỏ cháy bùng đau khổ
Để hóa thân Nước Mắt vị đời

Tro tàn đấy - Hư Không và Vĩnh Cửu.


PHẠM DẠ THỦY


Gọi...


Ngày tất tả áo cơm. Đêm khép lại riêng mình - thèm giấc ngủ bình yên
không mộng dữ

Chớp mắt sông đã trôi, cây đã đâm chồi, hoa đã nở, lá xanh rồi sẽ úa vàng

Giật mình nhìn sợi tóc già nửa trắng nửa đen. Kỷ niệm vẫn trong veo tận đáy lòng - chợt hiện...

Nhắm mắt gặp bờ sông thuở ấy, gặp con đường cỏ mịn dưới chân, gặp cô bé
tóc tết đuôi sam, chân trần chạy tung tăng bắt chuồn chuồn cắn rốn, gặp mẹ
cười hạnh phúc khi đứa con mồ côi chói đỏ điểm mười.

Sông trôi. Thời gian trôi. Ngày tất tả và đêm thao thức. Kỷ niệm sao chẳng
ngủ yên!

Mở toang mọi cánh cửa đón gió đêm. Một chút lạnh cho hồn tỉnh táo. Đêm
lung linh vầng trăng hư ảo. Bờ sông xưa, con đường xưa xa tận cuối trời.

Muốn gào lên cho vỡ màn đêm, cho lòng chùng xuống: Tuổi thơ ơi!...


TÔN NỮ THANH YÊN


Tát nước cùng sư nữ


Cuối trời mây ngậm nắng
Rời đồng cánh cò xa
Quanh quất người vắng hẳn
Còn sư nữ với ta

Gió ngọt lồng lộng tới
Đồng chớm trổ mùa hương
Cởi dép bên bờ mương
Nhịp nhàng tay tát nước

Một đời ăn lúa gạo
Một buổi làm nhà nông
Giữa không gian bát ngát
Bàn chi nghĩa sắc không.


GIA DŨNG


Sa Pa


Chiều buông dìu dịu Sa Pa
Mây nhòa nhạt núi
                                   núi nhòa nhạt mây
Con đường dan díu hàng cây
Lối về thấp thoáng ô xoay mơ màng
Đàn môi ai gửi lời sang
Khen ai như níu chiều vàng... diết da

Trời tây trăng một nét sa
Hữu tình là cảnh
                        mà ta vô tình.


Châu Đốc


Ra khỏi Châu Đốc rồi... tôi ngoái lại
Ôi mênh mông nước, mênh mông trời
Mơ hồ gặp một bàn tay nhỏ vẫy
Phải chi chiều sông Hậu ngại ngùng trôi.


LÊ QUỐC HÁN


Tự khúc


Trăm năm thơ sẽ theo người
vùi trong hoa cỏ khóc đời phù du.
Người trôi về bến thiên thu
thơ tan vào cõi tuyệt mù khói sương.
                                                 Chớm Đông, 1999

(138/08-00)






Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • DZIỆP THẢO MINH DZƯƠNG                                       Tặng MẹNgồi nép vào mãi phía trongNgười hay dấu hỏi mà cong thế này

  • ĐOÀN LAMcòn đâu áolụa xênh xangrêuxanh đền các lầu vàng hiênmưa

  • Rồi một ngày bước giang hồ chợt mỏiTa bỗng thèm một góc ấm, bỏ cuộc chơi,Nơi ta về sẽ chẳng còn ai ở đó,Lối đã rêu, buồng đã quạnh hơi người...

  • Nhảy múa bên triền sôngCác em có nghe thấyỞ nơi nào, cá quẫy mơ hồỞ nơi nào, đất đang lởỞ rất xa thế giới con người?

  • LTS: Trại sáng tác Văn học Nghệ thuật của Ủy ban toàn quốc Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam tại Cố đô thơ mộng đã bế mạc cách nay hơn 1 tháng. Trong ký ức của Huế bây giờ là một khoảng trống mênh mang tình mà “loài - thi - sĩ” đã giăng mắc như những dấu lặng không thể mờ phai trên hình hài từng nẻo phố… Sông Hương trân trọng giới thiệu chùm thơ rút từ hơn 100 tác phẩm ở Trại viết Cố Đô.

  • Có thể ngày mai cỏ sẽ mọc đều hơnDưới bước chân mình anh sẽ nghe nhịp đời tan chảyEm định cư trong những ký ức thời gian nhập nhòe mùa phượng đỏMột góc Huế bình yên Thiên  Mụ nắng chan vàng

  • Người gieo mùa thu trong thành phố bỏ đi rồibỏ hoang công viênbỏ hoang những con đường thông thốcbỗng thấy lạ những mặt người, lạ trời, lạ đấtcòn mỗi ngọn heo may bạn cũ dẫn đường

  • ...Trăng non hé cửaCuội lẻn thăm nhàMây ôm chăn cưới, ru giấc CuộiVà...

  • Có những mùa hè không nắngvà mùa thu không trăngthời gian đi trên những lối mòn không thể thấy.

  • Thời mặt đất thiếu mênh môngCá nhân lang bạt chân trầnChạy tích cực trong mọi hình thức

  • Ta đã sống, và ta còn sốngCháy hết mình vì phẩm giá kiếp ngườiTa đã trải vô vàn cay đắngNên bây giờ đời càng đẹp gấp đôi

  • ...Sao nhiều việc vẫn còn im lặng đáSức ỳ nào?Sao nhiều việc không bén nhanh như                                              cứu hoả...

  •                 Tặng Hoàng HưngCó thật ông đấy không?Vừa đi vừa đếm bướcNhững bước trầm trên trảng cátMột bước lên, lại một bước lùi về

  • ...Âm dương day trở cuộc sinh thànhMùa tinh tú phong phanh...

  • Nước cuộn xoáy chỗ sông tìm gặp biểnHãy còn nghe hương cỏ THẠCH XƯƠNG BỒ Nơi cuối sông nhớ về nguồn khắc khoảiSông hiền hòa nên được gọi sông THƠ...

  • Những đàn bà không chồngNhư những chiếc mâm cổLặng lẽ đầy rêu phong

  • Kêu sớm, kêu chiều, kêu cả hoàng hônKêu bồ đề xanh (*), kêu tượng đài trắngKêu buốt lá kim trên cây mọc thẳngTiếng kêu nhức nhức Trường Sơn.

  • ...dòng sông quê mang chuyện tình trôi mãisông ơi...

  • Lê Vĩnh Tài sinh tại thành phố Buôn Mê Thuột, hội viên Hội văn nghệ Đắc Lắc. Năm 1996 anh có mặt trong tập thơ “6 ô cửa sổ” cùng với 5 tác giá trẻ Đắc Lắc; Và là đại biểu chính thức dự Hội nghị những người viết trẻ toàn quốc lần thứ V (1998).Thơ Lê Vĩnh Tài đẹp và buồn, bảng lảng như một tiếng gõ cửa mơ hồ, để lại những ngấn sóng xao xuyến trong lòng bạn đọc.

  • Con đẻ của Khánh Hoà nhưng là con dâu của Huế. Lê Khánh Mai tốt nghiệp Thạc sĩ khoa học xã hội và nhân văn, hiện là Tổng biên tập tạp chí Nha Trang. Ngoài 4 tập thơ và 1 tiểu thuyết đã xuất bản, Lê Khánh Mai còn có nhiều thơ in trong các tuyển tập khác.Thơ Lê Khánh Mai lành mà gợi, róc rách giữa hai dòng truyền thống và hiện đại, dùng dằng giữa hai nẻo hiện thực với mộng mơ...