Ảnh: quehuongonline.vn
ĐOÀN THƯƠNG HẢI Sông Hương Bao nhiêu lần tôi đến nơi đây Ơi con sông nước vẫn đong đầy Sông xanh mãi mơ màng thiếu nữ Sông hồn nhiên không biết đến hao gầy Sông vẫn thế hay không phải thế Bao nhiêu lần tôi đến hỏi sông Sông từ tốn, dịu dàng, xốc nổi Sông ơi sông, con nước vẫn xuôi dòng Và em nữa, cũng như dòng sông kia Cứ trôi, trôi mãi chẳng quay về Để anh chạy lòng vòng qua trăm bến Mà vẫn thương hoài cuộc tình si. NGUYỄN LOAN Trên cánh đồng sau vụ gặt Trên lồng ngực cánh đồng sau vụ gặt Nhấp nhô đầy những vú rạ thơm Trông xa giống những ngọn tháp nắng Nước xâm xấp bàn chân Trăng ban ngày mắc cạn Tiếng ếch kêu vỡ rụng một khoảng trời Trên lưng con đê dài Chim mổ nhầm hạt nắng Ngỡ thóc rơi. NGUYỄN KHOA NHƯ Ý Bên mộ Nguyễn Du II Một lần lỗi hẹn với Người Tiết thanh minh đã qua rồi còn đâu Hoa lê thôi điểm trắng màu Thì đem hoa sứ dặm vào vườn thơ Cỏ xanh xanh ngút đợi chờ Con thuyền tình ấy vật vờ bến sông Có khi neo cắm giữa dòng Phải con sóng lạ thuyền không trở về... Khéo chi những cuộc hẹn thề Bày chi những thói thơ đề bên hoa Bạc tình chuyện của người ta Mình đem vận lấy để mà giận nhau(!) Bây giờ cho mãi ngàn sau Đạo cầm thi đặt làm đầu chữ tin. Hôm nay dạo bến Giang Đình Mai kia đã vội về kinh luận bàn Xênh xang áo mão hai hàng Những là quan tước học hàm chức danh Cũng thời lấy yến làm anh Cũng là dấy cuộc mưu sinh giữa đời Hai vai gánh nặng cơ trời Mẹ già con nhỏ không người cậy trông Kiếp ba sinh chốn bụi hồng Nghiệp văn chương với tơ lòng còn vương. Phận sao đen bạc khác thường Chút duyên kỳ ngộ cũng tuồng bóng mây Đêm đêm gối mảnh trăng gầy Ví người Tây thổ ta vầy Đông châu! Cách nhau chỉ một nhịp cầu Mịt mù châu quận khúc sầu biệt ly... NGÀN THƯƠNG Ký ức thu Chuyện tình thu đã thành dĩ vãng Nay chỉ còn khúc hát yêu thương Ngày đã cúi sau cửa thành rêu phủ Mây vẫn bay bay về cố lý Như đời ta bay giữa vườn thơ Khói sương mờ ảo quàng quanh lối Thôi đừng hỏi vì sao dây đàn đứt Ngước lên trời lời đáp ánh sao băng Sao đổi ngôi như quán đời đổi khách Khuyết - tròn quay không dứt giữa vô cùng... NGÔ PHÙ VĂN Nhớ Hải Bằng Góc nhìn Hải Bằng Góc nhìn thi sĩ Kẻ hậu sinh có lúc phải sững sờ Ông bắt đầu "Hát về ngọn lửa" Và cuối cùng cô đọng "Độc hành" thơ... Gặp tôi, ông khen "thơ vui hay hí" "Tau một đời có được mấy lần vui" Mấy lần vui, Hải Bằng buồn nữa chứ Đọc từng trang "Mưa Huế" cũng ngậm ngùi Ai hiểu lòng vân gỗ Nhỏ - nước - mắt - người - xa! Cái mà không ai chộ Hải Bằng đã nhìn ra Hải Bằng yêu cuộc đời thao thiết Ông tìm ra "gương mặt" của riêng mình Nào ai người cần biết Thơ - Rễ cây - Vân gỗ - cứ rưng nhìn...! Huế, 2000 LÊ KHÁNH MAI Cổ tích buồn Thôi, Chị cứ là Vàng Anh Hót lời nhắc nhở Người đàn bà đến sau giặt áo cho chồng Hót lời yêu khắc khoải dưới trời xanh Chị cứ là nàng tiên Trong quả thị Đẹp xinh, dung dị, thảo hiền Mát lòng bà lão nghèo thôn dã Những trưa nồng cơm ngọt, canh ngon Chị cứ hóa thân Vào trầu têm cánh phượng Mối oan tình thắm đỏ cõi trần Chị cứ là chị Tấm Của cái bống, cái bang Hát bài ca cơm bạc, cơm vàng Thả niềm vui long lanh giếng nước Mà sao tựa bóng ngai vàng Nơi tột đỉnh cao sang Chị giết em mình thảm khốc Khi quyền lực đi cùng tội ác Bao giờ hết oán thù? Thôi, Khước từ Áo khăn hoàng hậu Bả vinh hoa gác tía, lầu son Chị cứ là cô Tấm trắng trong Của đồng quê bùn đất Dẫu rằng cổ tích sẽ buồn hơn. Tháng 10/1998 TRẦN HOÀNG PHỐ Ánh mắt Không chịu hiểu - mùa thu - không chịu hiểu Sắc trời trong - xanh tuyệt hư không Không chịu hiểu - cõi nhân gian lạ lẫm Mắt trẻ thơ xanh biếc lung linh Mắt người già xa xăm trắc ẩn Hư không đấy - lật bàn tay sinh tử Không chịu hiểu - Nỗi đầy vơi - muối mặn phù hư Men ngọt chát - cuộc đời chưng cất Cánh chim thiêng khát vọng - tro tàn Ai hóa thân chạm trổ bóng rồng bay Mái đình cong với tay vào vĩnh cửa Không chịu hiểu - thời gian - không chịu hiểu Giòng đời trôi - nước mắt môi em Mắt trẻ thơ lung linh nắng mới Mắt người già chạm tới khổ đau Mắt kỷ niệm nhòe đi hạnh phúc Mắt khát vọng đóng đinh thánh giá Tro tàn đấy - hư không và vĩnh cửu Lật bàn tay sinh tử mất còn Và mắt em đầy vơi mưa nắng Tình yêu chưng cất trái tim thiêng Không chịu hiểu - lẽ vô cùng đi, ở Mắt cô đơn nặng gánh đêm đen Không chịu hiểu - mắt tro tàn một màu mây khói Trời xanh đó - ở cùng ta - tình yêu bất tuyệt Chùm phượng đỏ cháy bùng đau khổ Để hóa thân Nước Mắt vị đời Tro tàn đấy - Hư Không và Vĩnh Cửu. PHẠM DẠ THỦY Gọi... Ngày tất tả áo cơm. Đêm khép lại riêng mình - thèm giấc ngủ bình yên không mộng dữ Chớp mắt sông đã trôi, cây đã đâm chồi, hoa đã nở, lá xanh rồi sẽ úa vàng Giật mình nhìn sợi tóc già nửa trắng nửa đen. Kỷ niệm vẫn trong veo tận đáy lòng - chợt hiện... Nhắm mắt gặp bờ sông thuở ấy, gặp con đường cỏ mịn dưới chân, gặp cô bé tóc tết đuôi sam, chân trần chạy tung tăng bắt chuồn chuồn cắn rốn, gặp mẹ cười hạnh phúc khi đứa con mồ côi chói đỏ điểm mười. Sông trôi. Thời gian trôi. Ngày tất tả và đêm thao thức. Kỷ niệm sao chẳng ngủ yên! Mở toang mọi cánh cửa đón gió đêm. Một chút lạnh cho hồn tỉnh táo. Đêm lung linh vầng trăng hư ảo. Bờ sông xưa, con đường xưa xa tận cuối trời. Muốn gào lên cho vỡ màn đêm, cho lòng chùng xuống: Tuổi thơ ơi!... TÔN NỮ THANH YÊN Tát nước cùng sư nữ Cuối trời mây ngậm nắng Rời đồng cánh cò xa Quanh quất người vắng hẳn Còn sư nữ với ta Gió ngọt lồng lộng tới Đồng chớm trổ mùa hương Cởi dép bên bờ mương Nhịp nhàng tay tát nước Một đời ăn lúa gạo Một buổi làm nhà nông Giữa không gian bát ngát Bàn chi nghĩa sắc không. GIA DŨNG Sa Pa Chiều buông dìu dịu Sa Pa Mây nhòa nhạt núi núi nhòa nhạt mây Con đường dan díu hàng cây Lối về thấp thoáng ô xoay mơ màng Đàn môi ai gửi lời sang Khen ai như níu chiều vàng... diết da Trời tây trăng một nét sa Hữu tình là cảnh mà ta vô tình. Châu Đốc Ra khỏi Châu Đốc rồi... tôi ngoái lại Ôi mênh mông nước, mênh mông trời Mơ hồ gặp một bàn tay nhỏ vẫy Phải chi chiều sông Hậu ngại ngùng trôi. LÊ QUỐC HÁN Tự khúc Trăm năm thơ sẽ theo người vùi trong hoa cỏ khóc đời phù du. Người trôi về bến thiên thu thơ tan vào cõi tuyệt mù khói sương. Chớm Đông, 1999 (138/08-00) |
PHẠM ĐỨC MẠNH Sinh năm 1956, Xuân Trường, Định.Hội viên Hội Nhà Báo Việt Nam.Hiện đang là phóng viên Báo Pháp Luật Việt - cơ quan đại diện phía , tại TP.HCM.
...Bầy tốt đen sinh ra để mà thí mạng,Cho con tướng vênh vang, yên ấm chỗ ngồi!...
...Ồ cây cỏ, con đường, cả viên cuội quanh đây rất lạ. Hình như chúng đã cách xa ta, hôm qua, từ nhiều thế kỷ trước. Hay bóng dáng, hồn vía chúng ta tự kiếp nào chẳng biết, đang chờ những nụ hôn về tái hiện thế gian...
Thu Nguyệt - Từ Nguyên Tĩnh - Nguyễn Hữu Quý - Nguyễn Sĩ Cứ - Nguyễn Xuân Hoa - Vạn Lộc - Đinh Thu - Hoàng Lâm - Hoàng Phủ Ngọc Tường - Nguyễn Bình An - Ngô Đức Tiến - Tôn Nữ Thu Thuỷ - Mai Văn Hoan - Trần Ngọc Trác - Quang Huy - Đỗ Văn Khoái - Nguyễn Thánh Ngã - Tôn Phong - Nguyễn Thị Anh Đào - Lại Đăng Thiện - Sơn Thu - Lê Hưng Tiến - Công Nam - Đinh Hạ - Phan Văn Chương - Phan Thành Minh - Nguyễn Thị Ngọc Hà - Bùi Minh Quốc
Thanh Tuyền - Mai Trâm - Trần Anh - Trần Hữu Lục - Hồng Thị Vinh - Hoàng Xuân Thảo - Trương Đăng Dung - Nguyễn Đông Nhật - Phan Trung Thành - Đào Duy Anh - Lê Khánh Mai - Đức Sơn - Nguyễn Thụy Kha - Trần Văn Khởi - Văn Lợi - Bùi Văn Dung - Nguyễn Ngọc Hưng - Lê Phương Thảo - Thanh Tú - Mai Phương - Nguyễn Thanh Xuân - Võ Công Lâm - Trần Ninh Hồ - Nguyễn Hoa - Văn Cầm Hải - Nguyễn Thiền Nghi
Đinh Thị Như Thúy - Trần Thị Linh Chi - Tuệ Lam - Tôn Nữ Ngọc Hoa - Đông Hà - Hồng Hạnh - Châu Thu Hà - Lưu Ly - Thái Hồng - Thanh Tuyền - Chu Vân Thảo - Huỳnh Thuý Kiều
NGUYỆT PHẠMTên thật Phạm Thị Ngọc Nguyệt. Sinh 1982 tại Xuân Lộc. Đã có nhiều thơ, bài viết trên các báo, tạp chí Văn nghệ, Phụ Nữ, Thể Thao Văn Hóa, Người Hà Nội...và nhiều tuyển tập khác. Giải thưởng Thơ Bút Mới (báo Tuổi Trẻ 2005).
...người mẹ ngồi chờ con sau tán lá bàng cuối thurơi vào miền tĩnh lặngnhững vết da mồi đo tuổi mẹnhững dòng nước mưa đo nước mắtchảy vào chiều tiễn biệt lặng im...
...Bồng bồngBống bốngBông bông...
...Chỉ trong lá con chim sâu làm tổChỉ trong tim tình yêu kết nụ...
...Hãy mở các cửa sổ hồn mìnhCho khúc ca biến tấu dâng dângĐừng nguỵ trang mình là người hạnh phúcĐừng đóng đinh trên thập giá tình yêu...
...Trầm trầm giọng kể từ hồn người xưa, làm Người khó lắm phải đâu chuyện vừa...Làm Người khó lắm, sống kiếp trần gian. Hãy ôm dấu hỏi mà nhìn bàn chân!...
Võ Quê - Tôn Phong - Phạm Thị Quỳnh Phương - Hồ Huy Sơn - Nguyễn Quang Việt - Nguyễn Thị Hợi.
Nguyễn Xuân Hoa - Mai Văn Hoan - Phạm Tấn Hầu - Bùi Đức Vinh - Nguyễn Thị Hồng Hà - Lãng Hiển Xuân - Đinh Hạ - Nguyễn Hưng Hải - Châu Thu Hà - Nhất Lâm - Lê Hưng Tiến - Nguyễn Trần Thái - Trần Tịnh Yên - Nguyễn Thị Yến
...Mặc cho đất bận nâu, trời mải bận xanhNgười đi, mòn cả bóngThắp tận cùng thẳm sâu một khát vọng yên bình...
...Đang mùa xuân ha y đã sang hèmà hoa tím rụng đầy mặt nướcchảy về đâu, sông ơi...
...Tôi vừa được sống lạiVì trong suốt cuộc đờiTôi đã sống dùkhông biết mình sống...
...Ta nhờ cỏ hít khí trời kết mậtDâng lên em cùng những hạt sương đêm...
LÊ HOÀNG ANH...Mẹ ơi mẹ qua đau khổ đã nhiều sao luôn có những chùm hoa ổi trắng, lúc nào cũng nhìn con đăm đắm – vẫn tìm con trong lắng đọng tâm hồn...
LTS: Với một tờ báo, chắc hẳn niềm vui mừng trước hết là nhận được những bản thảo chất lượng. Nhưng cũng không vì vậy mà chúng tôi không trân trọng những bài viết chưa đạt tới “tiêu chí” Sông Hương. Giới hạn trong lĩnh vực thơ: Có không ít tác giả hầu như tuần nào, tháng nào cũng gửi từ ba bốn bài trở lên. Đều đặn bao nhiêu năm trời như thế, tính ra số thơ mà chúng tôi nhận được của họ đã có thể đóng thành một “tổng tập”. Những trang chữ viết tay, những trang vi tính quen thuộc đến mòn mắt ấy mỗi lần nhận được là chúng tôi lại hồi hộp đọc, để rồi… áy náy!Dưới đây là những bài gần như khá nhất trong số thơ lai cảo của Sông Hương.