Thơ Sông Hương 07-2019

09:07 31/07/2019


Nguyễn Thiện Đức - Chu Lê - Lê Cẩm Lynh

Tác phẩm "Thiếu nữ ngày xuân" của HS Bùi Tiến Tuấn

NGUYỄN THIỆN ĐỨC

Dấu chân hình trái tim

con đường ấy quá hun hút
con đường ấy lại toàn cát bỏng
chỉ nghĩ đến cũng đủ nghiêng mình
con đường ấy băng qua một sa mạc không bến bờ


không mang theo bất kỳ thứ hành trang nào
không mong nhận lấy bất kỳ ân huệ nào
không khoác lên trên mình bất kỳ danh nghĩa nào
ngoài tình thương


theo thời gian
họ lần lượt cởi bỏ mọi thứ
cái mà biết bao người luôn khổ công tìm kiếm tranh giành
họ lần lượt cởi bỏ
ngay cả thân xác và đời sống của họ


chỉ có một ước muốn
đó là lấp bớt hố thẳm khổ đau cho bao người bất hạnh


con đường họ dấn thân là một sa mạc hoang vắng
nhưng những dấu chân hình trái tim kia
vẫn thầm lặng
lung linh
như đóa đóa mặt trời.




CHU LÊ

U u thời gian

Có những dạo thời gian im tiếng quá
Tiếng chìm tiếng, chìm trong lẽ hong hanh
Rồi trong khoảng mỏng manh của sợi khói thuốc,
Kẽ nhớ nào thoảng ra hơi khe khẽ của chấp chới cánh buồm đỏ xa tít tắp
Màu cổ tích nhuốm lên không gian hi vọng.
Ngón tay dài trên phím dương cầm vẩn vơ dạo những hình nốt
Những âm thanh, rồi thành nhạc khúc dìu dặt
Lãng đãng trôi thành vệt vệt cách ngăn,
Mảng rờn rợn gió vẽ vào kẽ tay hờ hững
Kẹp giọt nước mưa tràn phố xá hững hờ
Tàng cây xanh ngắt xếp tầng lá
Những chiếc lông chim nhiều màu sắc lả tả tung lên
Thời gian im tiếng, nhìn
Im tiếng trôi qua, xoay lưng lại với tất cả
Còn nỗi nhớ nào lơ lửng
Khoảng không hòa âm nốt lặng rợn người lê thê
Kéo trôi yêu thương và thù hận về vệt đen mặt trời.
Cuộc sống vốn rất dạn dĩ với những cảm xúc bất tận
Không thèm đưa tay quệt đi vệt đen xước xát mà điềm nhiên băng qua
Mang theo như một phần minh chứng cho sự tồn tại
Rồi mọi thứ cũng sẽ khép lại
Chìm lại khi thời gian qua
U uất hẫng nụ cười.




LÊ CẨM LYNH

Người thơ cùng làng
           (Tặng 2 nhà thơ NXT - TVS)

Nhà thơ nói về một người làm thơ
Cùng làng Vỹ Dạ
Lời chân tình
Mà sao nghe xót quá
Nguyễn Xuân Thâm
Kể về Nguyễn Đính - Trần Vàng Sao


Giải phóng rồi, bao nỗi ước ao
Về Huế nhiều lần
Vẫn thấy Nguyễn Đính - Trần Vàng Sao
Một con người lận đận
Có lần tới nhà, Trần Vàng Sao đi vắng
Bận gì đấy Nguyễn Đính ơi?


Đọc thơ, nghe thơ buồn lắm sự đời
Ai mà biết được!
Vỹ Dạ mình nghèo
Nhưng cứ thầm mong ước
Biết đâu mai sau có nhà thơ lớn
Đính cười, nước Hương Giang sóng gợn
Gió thổi hắt hiu


....................................
(*) Trần Vàng Sao tên thật là Nguyễn Đính


(TCSH365/07-2019)





 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • Người đàn bà se bóng tối trong tôikhông đêm tân hôntạo hóa nhọc nhằn đẩy bánh xe tạo hóavòng quay rớt một con ốc như con ốc sên nhòe nhoẹt nước                                                                  trên đường đi qua

  • Người bước vào bức tranh tôikhông sắc màunét cọ vẽ bằng sóng - sóng vang không gian 18 chiềuchật chội cơn mơ

  • Hành hương về núi Thần ĐinhLên chùa Kim Phong trên nghìn bậc đá

  • Mở những khát vọng raCánh cửa đập tan bờ sóngTrái tim không thể hú hớ nổi ngọn gió thơ trên đồi hoang vuMênh mông vỡ vụn và tự mất dần bóng tối lung linh

  • Tôi về vốc nước dòng sôngChút rong rêu cũ phiêu bồng đã lâuCòn đây sóng vỗ chân cầuTiếng đàn xưa lạnh, ngọn cau nắng tàn

  • LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.

  • Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...

  • Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu

  • hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê