Đỗ Tấn Đạt - Nguyễn Hoàng Thọ - Hoa Nguyên - Trần Đức Tín - Nguyễn Loan - Nguyễn Văn Thanh - Mai Diệp Văn - Lưu Xông Pha
Tác phẩm "Bất tận" - sơn dầu 2018 của HS Đức Phạm
ĐỖ TẤN ĐẠT
Tattoo gió
(một ngày & trên hình xăm của gió)
một ngày nghe mây về gõ cửa trên khu mái gió
trong lưu vực nỗi nhớ
kỷ niệm chảy như thác mềm
và tôi- dòng bọt xoáy giữa hố tình trắng xóa
một ngày nghe lũ chuột chiều sấm tri lời rơm rạ
trong chút chít lúa mùa
bỗng thấy mình là cánh đồng
lạc giữa trận cười nộm rơm
một ngày nghe sương về trầm luân kiếp lá
trong vạn hạnh đời cây
bỗng thấy mình- hoa nở cuối mùa
bung tàn hương vào trời đất thảo thơm
một ngày
nghe bão về trên đường khơi tít tắp
tôi treo tôi giữa những ngọn buồm
ngực ran hiến dâng…
một ngày
một ngày
trên hình xăm của gió
tôi tiết họa tôi
những nét
phù trầm…
NGUYỄN HOÀNG THỌ
Đêm thức
riêng chung
quặn riết lối chiều
bấc khô
dầu cạn
đèn khêu đuối lòng
nhúng hồn xuống cõi đục trong
tê tê
dại dại
giữa dòng phù sinh
nhập nhằng
vọc gió vô minh
có nghe bóng chuột
rập rình cửa hang
ngọt đêm
ngụm nước giếng làng
trông ngày
héo mắt bóng hàng dậu xưa
mùa nghiêng
mùa dậy theo mùa
hương hoa chợt nhớ
nở đùa trong mơ
cầm tay em
chạm dây tơ
rung lên một tiếng,
bao giờ còn rung?
HOA NGUYÊN
Khâu…
Vầng trăng vắt vẻo rặng tre
Qua sông mà ngỡ chiếc ghe cắm sào
Gió lùa rẫy bắp lao xao
Nhắc chừng sóng bớt réo gào í ơi...
Đã mong tiếng trẻ con cười
Tháng giêng rồi tới tháng mười trắng trơn
Mưa dồn nước xả nguồn cơn
Vách nhà mục ruỗng, phước nhơn còn mình
Muốn về lại chốn mẹ sinh
Cuốn theo dòng xoáy mảnh tình vương mang
Một lần chân bước dở dang
Mây che mịt lối trời quang đâu mà...
Vẳng trưa eo óc tiếng gà
Mắt cay bếp khói chiều tà vắng hoe
Đêm nghe gió hú vọng về
Cuốn đi chới với câu thề hôm xưa
Ra sông vớt chuyện mây mưa
Về khâu vết nứt cũng vừa cạn đêm
TRẦN ĐỨC TÍN
Ngày của hôm nay
ngày trôi qua như thế nào em nhỉ
người bận bịu đến nổi không thấy được mặt trời
ánh ban mai liệu có còn tồn tại, trong những căn phòng sáng chói pha lê
thế giới hoa lệ của các kỉ nguyên số, vầng dương thức ngủ trong chiếc Iphone
thanh âm cọc cạch chiếc bàn phím thay tiếng sáo diều đồng nội vàng hoa
ta bắt đầu soi những thằng tui trong chiếc máy tính xách tay
người quên bẵng khả năng chạm bàn tay ai đó
con trâu, con đò đi ăn những ảo ảnh
mình cũng ăn mình trong gác tối quạnh hiu.
NGUYỄN LOAN
Tiếng thời gian
Như những nốt nhạc trầm
Thì thầm thanh âm sâu thẳm
Tiếng thời gian tỏ mờ chìm lắng
Nhắc nhở:
- Ai người lãng quên đời?
- Ai người biết nâng niu mầm sống?
Tiếng thời gian
Điệu mưa
Nhịp nắng
Lặn vào vầng trán cha
In lên khóe mắt mẹ
Tiếng thời gian lặng lẽ...
Vút qua... đời
NGUYỄN VĂN THANH
Nửa vầng trăng
Nỗi ưu tư
Bị phản bội
Đè lên đôi vai mảnh mai thiếu phụ
Nửa vầng trăng chiếc đơn
Ngỡ cuộc đời hun hút gió mưa buồn
Trên nửa vầng trăng đơn chiếc
Như con cá bị ép vào nơi cạn nước
Bỗng xuất thần nhảy vọt xuống sông sâu
Nửa vầng trăng cô đơn
Lại rạng rỡ ánh trăng rằm
Lung linh sáng
như chưa bao giờ được sáng
Mây xa lắm
Sau mưa ngời nét ngọc
Nửa vầng trăng sáng cả bầu trời
MAI DIỆP VĂN
Tháng năm đằng đẵng phận sông
Lời tạ từ cha còn vấp váp bờ môi
khóe mi đang long lanh giọt nước
mai con đi miền ngược
nơi ấy chẳng có cha
Tháng năm tím màu bằng lăng trên phố
Con dừng lại nhìn con đường mình mới đi qua
mưa lưa thưa làm rơi ngày tháng cũ
cất lòng mình nghĩ về người xa xa
Ngôi nhà của chúng ta
Chỉ còn cha ở lại
những đứa con đi hết cả rồi
chúng về miền đất hứa hay lạc vào ma trận đời?
Cha chẳng thể biết đâu.
Ngày trở về gặp cha bên chiếc bàn cũ
Người hướng mắt về bốn phía chúng con đi
Châm điếu thuốc đốt bớt thời gian
Câu chuyện xưa còn dở chưa xong
con nối tiếp bằng lời ly biệt
tháng năm đằng đẵng phận sông
LƯU XÔNG PHA
Về chơi với núi
Ta đã gởi buồn xưa lên đỉnh núi
Lặng lẽ đồng kẽo kẹt gánh cô đơn
Hiu quạnh ngắm màn sương mờ vẫy gọi
Lối mòn chưa mòn hết góc tâm hồn
Lời vô cảm rời môi thành giọt đắng
Núi trầm ngâm quặn thắt giữa tim người
Sừng sững đó vói tay hoài không tới
Lạnh ngàn chiều rơi rớt hột chiều rơi
Có một người mở cửa đồng mời núi
Trăm đỉnh cô phong biết gọi tên nào
Dường như giữa đất trời sâu vời vợi
Núi thu mình làm điểm tựa hoang liêu
Có một người lặn sâu vào trong núi
Mặc giấc mơ điêu khắc ảo tượng hình
Ngại chạm vào thiên nhiên mang tội
Thắp lòng xanh khấn nguyện cầu xanh
Về ngắm đỉnh bình yên loang máu phố
Mặc cho đời nhàm tấu khúc hoan ca
Ta vén núi hôn nỗi buồn yêu dấu
Rồi buông tay tiễn núi vượt ta bà.
(TCSH353/07-2018)
Thanh Tuyền - Mai Trâm - Trần Anh - Trần Hữu Lục - Hồng Thị Vinh - Hoàng Xuân Thảo - Trương Đăng Dung - Nguyễn Đông Nhật - Phan Trung Thành - Đào Duy Anh - Lê Khánh Mai - Đức Sơn - Nguyễn Thụy Kha - Trần Văn Khởi - Văn Lợi - Bùi Văn Dung - Nguyễn Ngọc Hưng - Lê Phương Thảo - Thanh Tú - Mai Phương - Nguyễn Thanh Xuân - Võ Công Lâm - Trần Ninh Hồ - Nguyễn Hoa - Văn Cầm Hải - Nguyễn Thiền Nghi
Đinh Thị Như Thúy - Trần Thị Linh Chi - Tuệ Lam - Tôn Nữ Ngọc Hoa - Đông Hà - Hồng Hạnh - Châu Thu Hà - Lưu Ly - Thái Hồng - Thanh Tuyền - Chu Vân Thảo - Huỳnh Thuý Kiều
NGUYỆT PHẠMTên thật Phạm Thị Ngọc Nguyệt. Sinh 1982 tại Xuân Lộc. Đã có nhiều thơ, bài viết trên các báo, tạp chí Văn nghệ, Phụ Nữ, Thể Thao Văn Hóa, Người Hà Nội...và nhiều tuyển tập khác. Giải thưởng Thơ Bút Mới (báo Tuổi Trẻ 2005).
...người mẹ ngồi chờ con sau tán lá bàng cuối thurơi vào miền tĩnh lặngnhững vết da mồi đo tuổi mẹnhững dòng nước mưa đo nước mắtchảy vào chiều tiễn biệt lặng im...
...Bồng bồngBống bốngBông bông...
...Chỉ trong lá con chim sâu làm tổChỉ trong tim tình yêu kết nụ...
...Hãy mở các cửa sổ hồn mìnhCho khúc ca biến tấu dâng dângĐừng nguỵ trang mình là người hạnh phúcĐừng đóng đinh trên thập giá tình yêu...
...Trầm trầm giọng kể từ hồn người xưa, làm Người khó lắm phải đâu chuyện vừa...Làm Người khó lắm, sống kiếp trần gian. Hãy ôm dấu hỏi mà nhìn bàn chân!...
Võ Quê - Tôn Phong - Phạm Thị Quỳnh Phương - Hồ Huy Sơn - Nguyễn Quang Việt - Nguyễn Thị Hợi.
Nguyễn Xuân Hoa - Mai Văn Hoan - Phạm Tấn Hầu - Bùi Đức Vinh - Nguyễn Thị Hồng Hà - Lãng Hiển Xuân - Đinh Hạ - Nguyễn Hưng Hải - Châu Thu Hà - Nhất Lâm - Lê Hưng Tiến - Nguyễn Trần Thái - Trần Tịnh Yên - Nguyễn Thị Yến
...Mặc cho đất bận nâu, trời mải bận xanhNgười đi, mòn cả bóngThắp tận cùng thẳm sâu một khát vọng yên bình...
...Đang mùa xuân ha y đã sang hèmà hoa tím rụng đầy mặt nướcchảy về đâu, sông ơi...
...Tôi vừa được sống lạiVì trong suốt cuộc đờiTôi đã sống dùkhông biết mình sống...
...Ta nhờ cỏ hít khí trời kết mậtDâng lên em cùng những hạt sương đêm...
LÊ HOÀNG ANH...Mẹ ơi mẹ qua đau khổ đã nhiều sao luôn có những chùm hoa ổi trắng, lúc nào cũng nhìn con đăm đắm – vẫn tìm con trong lắng đọng tâm hồn...
LTS: Với một tờ báo, chắc hẳn niềm vui mừng trước hết là nhận được những bản thảo chất lượng. Nhưng cũng không vì vậy mà chúng tôi không trân trọng những bài viết chưa đạt tới “tiêu chí” Sông Hương. Giới hạn trong lĩnh vực thơ: Có không ít tác giả hầu như tuần nào, tháng nào cũng gửi từ ba bốn bài trở lên. Đều đặn bao nhiêu năm trời như thế, tính ra số thơ mà chúng tôi nhận được của họ đã có thể đóng thành một “tổng tập”. Những trang chữ viết tay, những trang vi tính quen thuộc đến mòn mắt ấy mỗi lần nhận được là chúng tôi lại hồi hộp đọc, để rồi… áy náy!Dưới đây là những bài gần như khá nhất trong số thơ lai cảo của Sông Hương.
Thạch Quỳ - Nguyên Quân - Đông Hà - Kiều Trung Phương - Nguyên Hào - Lê Quốc Hán - Đinh Thu - Hoàng Thị Thiều Anh - Nguyễn Phước Loan
...nghe thanh âm mà không có tiếng ngườisao khép mắt mà không thể chết được...
Từ Nguyên Tĩnh - Lê Huỳnh Lâm - Nguyễn Thiền Nghi - Trần Hữu Lục - Mai Thìn - Cao Hạnh - Văn Công Hùng - Trần Tuấn - Nguyễn Ngọc Phú - Đức Sơn - Trần Vạn Giã - Trần Cao Sơn - Lê Hữu Khoá - Trần Hoàng Phố - Phạm Thị Anh Nga
Đất nước đã vẹn toàn một mối hơn ba mươi năm, song còn đó những nỗi đau âm ỉ, thấm vào cốt xương của thân nhân các thương binh - liệt sĩ, thấm vào máu thịt của những ai từng kinh qua hoặc không kinh qua chiến tranh mà nay đều được hưởng cuộc sống yên bình. Kỷ niệm 60 năm ngày thương binh liệt sĩ(27/7/1947 – 27/7/2007), Sông Hương xin nghiêng mình trước nỗi đau không hề ngẫu nhiên đã thấm vào thơ ấy… *Nguyễn Gia Nùng - Triệu Nguyên Phong - Trần Đức Đủ - Huỳnh Tuấn Vinh