Vĩnh Nguyên - Đào Duy Anh - Đông Hà - Nguyen Su Tu - Khét
Tác phẩm "Sương phơi chiều tượng đá" (Acrylic, 100cm x 100cm, 2020) của HS Đặng Mậu Tựu
VĨNH NGUYÊN
Hình như
Hình như tôi bay
Và đậu xuống vầng trăng mảnh mai
Cánh tay khoanh đầu ngái ngủ
Ơn trời
Tôi hôn vầng trăng mồng bốn(*)
Em chẳng trốn mẹ
Em ngồi bình yên trong ngôi nhà bình yên
Có sắp nhỏ rúc rích
Rồi bay đan làn mây xám…
Hình như có chớp giông đầu hạ
Trăng mồng bốn khuất dần đầu non
Mùa gặt
Tóc em thơm rạ rơm
Hình như tôi không bay
Vầng trăng không nhú đầu non
Là em
Hình như…
------------------------------
(*) Ngạn ngữ: Trăng mồng bốn trốn mẹ đi chơi
ĐÀO DUY ANH
Viết từ vô thức
Sau những kìm nén ma lực khôn lường của bóng tối tâm thức giúp ta hiểu phần thất lạc ẩn kín trong mình bằng trải nghiệm yêu thương
mùa đau dịu dàng che giấu nỗi buồn cho niềm đau lao theo ảo giác của triệu triệu neuron thần kinh dẫn mình vào giấc mỏi/ ta hiền như bồ câu đi nhặt thóc em săn bẫy gì những hạt lép vừa buông/ ta đã dâng niềm yêu thương cuồng nhiệt và vẻ đẹp mạnh mẽ tuyệt vời để biết chưa bao giờ mình dịu dàng đến thế / ta trần truồng linh hồn và thể xác không phải để chói lọi mà để phân trần như cát bụi bày tỏ mình một hoang mạc nguyên sơ/ ở đó ta yêu em trong lành và cũng đã sôi như viên thuốc sủi bọt bàn tay mẫn cảm cầm chiếc ly chứa bùa độc dược/ không biết sẽ có phải viết điếu văn/ trong vô thức sống cuộn lên bao phức cảm và sang chấn tinh thần bóng tối rung chuông ký ức/ những buồn thương và tiếc nuối sẽ không còn một sáng trong để trở lại cầu xin cứu vớt khi mọi giá trị xước vỡ/ ta nhìn hư không như một tang chứng không biện giải được linh hồn những vết roi quất xuống niềm tin/ thời gian tan không gian tan ký ức tan/ chúng ném ta vào tận cùng của hư huyễn ở đó thực thể điên loạn ngự trị bóng ta chèn bóng tối/ những lập lòe cái chớp mắt đậy lại như nắp quan tài/ cuộc đày ải trân ái nỗi buồn đã cấy qua mọi động thức trên văn bản lê thê cuộc người/ ai cho ta niềm vui và tuyệt vọng sao cái đầu cấu thành vô vàn điều không thể và những điều biết không thể lý giải/ sự tồn tại phi lý trong những khoảng âm u và ta sống trong sự phi lý ấy như đồng hành hỏi buồn không/ Thượng đế đã ban kiếp con người rồi ra tay thưởng phạt/ ta tội tình chăng sao Thượng đế không cảm ơn ta những ngày còn vất vưởng nên Người được nhẹ nợ đến vậy
mất khả năng phán đoán và một nửa những gì ta viết là vô nghĩa nhưng ta nói nửa ấy ra để nửa kia có thể với tới người
ĐÔNG HÀ
Miền yêu thương
Con mắt bồ câu cây cầu giải yếm
Ai dắt đam mê lội sóng đi tìm
Ta về trỉa hạt chân chim
Bỏ khăn bỏ áo đi tìm dửng dưng
Người đi có một muôn trùng
Sao ta đứng ngóng lưng chừng non mây
Bàn tay không đổi bàn tay
Bao lời trắng xóa đã đầy trong nhau
Con mắt bồ câu thương ngày nắng hạ
Ta theo người lạ nắng quái qua sông
Buồn tình thả hạt thong dong
Nở ra bờ bãi ngóng trông vô cùng
Người đi rút ván đóng thuyền
Ta về gieo lại một miền yêu thương…
NGUYEN SU TU
Quy Nhơn
Đừng quay về nữa với Quy Nhơn
chúng mình xem nhau như chưa từng gặp
ngày thương mến đã qua
chẳng có gì bất ngờ trong cuộc đời toan tính
cứ xem bữa ấy mây u ám
và trời cứ thế
đổ mưa
và mình cứ thế lưu vong
Em từng gọi Quy Nhơn rồi ngủ thiếp
nhân gian hà khắc vốn lâu rồi
đừng thức dậy những nỗi buồn mất trí
Quy Nhơn cần quên thôi
Trên chuyến tàu ì ạch
mình xuống ga nào cũng lẻ loi
lũ người chen nhau trên toa chật mùi ủ mục
bọn mình không đủ sức ngóp ngoi
Ngày mình cầm tay thật chặt
giờ nghe hơi thở cạn sum vầy
vong thân trần thế
ngày u ám
trắc ẩn lên mùa li tán Quy Nhơn
Kệ những oái ăm người mua bán
áo quan chằng chịt vá mai sau
em cười nguệch ngoạc quên mà nhói
ngón đau đời tất tả chỉ vào đâu
xem như trái đất
ngày tận thế
cho hình hài về tận hôn sâu...
KHÉT
Ngồi cùng ma núi
tôi thấy mình sũng ướt giữa ngọn đồi
khi trăng tháng ba về qua lối cũ
có loài chim kêu lên rất lạ
những hàng cây cụt đầu
cắm dài trên tuổi hai mươi
tôi nhận ra mình hoang vu
trong tay em sấp ngửa
lửa cháy dưới chân và nước dội trên đầu
tôi về ngồi cùng một con ma núi
mới hay cổ tích
chết yểu
trên tay người.
(TCSH400/06-2022)
Nguyễn Xuân Hoa - Mai Văn Hoan - Phạm Tấn Hầu - Bùi Đức Vinh - Nguyễn Thị Hồng Hà - Lãng Hiển Xuân - Đinh Hạ - Nguyễn Hưng Hải - Châu Thu Hà - Nhất Lâm - Lê Hưng Tiến - Nguyễn Trần Thái - Trần Tịnh Yên - Nguyễn Thị Yến
...Mặc cho đất bận nâu, trời mải bận xanhNgười đi, mòn cả bóngThắp tận cùng thẳm sâu một khát vọng yên bình...
...Đang mùa xuân ha y đã sang hèmà hoa tím rụng đầy mặt nướcchảy về đâu, sông ơi...
...Tôi vừa được sống lạiVì trong suốt cuộc đờiTôi đã sống dùkhông biết mình sống...
...Ta nhờ cỏ hít khí trời kết mậtDâng lên em cùng những hạt sương đêm...
LÊ HOÀNG ANH...Mẹ ơi mẹ qua đau khổ đã nhiều sao luôn có những chùm hoa ổi trắng, lúc nào cũng nhìn con đăm đắm – vẫn tìm con trong lắng đọng tâm hồn...
LTS: Với một tờ báo, chắc hẳn niềm vui mừng trước hết là nhận được những bản thảo chất lượng. Nhưng cũng không vì vậy mà chúng tôi không trân trọng những bài viết chưa đạt tới “tiêu chí” Sông Hương. Giới hạn trong lĩnh vực thơ: Có không ít tác giả hầu như tuần nào, tháng nào cũng gửi từ ba bốn bài trở lên. Đều đặn bao nhiêu năm trời như thế, tính ra số thơ mà chúng tôi nhận được của họ đã có thể đóng thành một “tổng tập”. Những trang chữ viết tay, những trang vi tính quen thuộc đến mòn mắt ấy mỗi lần nhận được là chúng tôi lại hồi hộp đọc, để rồi… áy náy!Dưới đây là những bài gần như khá nhất trong số thơ lai cảo của Sông Hương.
Thạch Quỳ - Nguyên Quân - Đông Hà - Kiều Trung Phương - Nguyên Hào - Lê Quốc Hán - Đinh Thu - Hoàng Thị Thiều Anh - Nguyễn Phước Loan
...nghe thanh âm mà không có tiếng ngườisao khép mắt mà không thể chết được...
Từ Nguyên Tĩnh - Lê Huỳnh Lâm - Nguyễn Thiền Nghi - Trần Hữu Lục - Mai Thìn - Cao Hạnh - Văn Công Hùng - Trần Tuấn - Nguyễn Ngọc Phú - Đức Sơn - Trần Vạn Giã - Trần Cao Sơn - Lê Hữu Khoá - Trần Hoàng Phố - Phạm Thị Anh Nga
Đất nước đã vẹn toàn một mối hơn ba mươi năm, song còn đó những nỗi đau âm ỉ, thấm vào cốt xương của thân nhân các thương binh - liệt sĩ, thấm vào máu thịt của những ai từng kinh qua hoặc không kinh qua chiến tranh mà nay đều được hưởng cuộc sống yên bình. Kỷ niệm 60 năm ngày thương binh liệt sĩ(27/7/1947 – 27/7/2007), Sông Hương xin nghiêng mình trước nỗi đau không hề ngẫu nhiên đã thấm vào thơ ấy… *Nguyễn Gia Nùng - Triệu Nguyên Phong - Trần Đức Đủ - Huỳnh Tuấn Vinh
Vân Long là tạng người thơ không chịu cũ. Nhà thơ luôn ý thức được việc làm mới mình để có thể đồng hành với nền thơ đương đại và nhịp thở nóng hổi của cuộc sống thường nhật.Dù là trữ tình tự sự hay nội cảm ngoại quan, thơ Vân Long luôn để lại những dấu ấn sáng tạo - dấu ấn lao động thơ. Vân Long đã từng có duyên với xứ Huế qua “Đêm sông Hương”, “Vườn Huế”... được tuyển chọn trong Tuyển thơ Sông Hương 20 năm...
khi em là vực sâu im lặng tôi pho tượng đá lắng nghe...
...chim chích bay về đăm đắm mắtnghe phế hưng bông lơn ký ức thành xanhrêu...
Nguyễn Văn Quang - Trần Thu Hà - Nhất Lâm - Lê Ngã Lễ - Mai Văn Hoan - Ngàn Thương - Ngô Thị Hạnh - Nguyễn Thánh Ngã - Xuân Thanh - Phan Văn Chương - Thạch Thảo - Trần Đôn - Nguyễn Nhã Tiên - Đoàn Lam - Tiến Thảo - Đoàn Giao Hưởng
...Cả thành phố lúc nào cũng rậm lờiAnh không thấy tấc vỉa hè nào dành cho mình cả...
...họ mơ thấy Hồ Gươmlà một vò rượu lớnbị bỏ quênbên sông Hồng đến cả ngàn năm...
Mai Văn Phấn - Hoàng Chinh Nhân - Lê Huỳnh Lâm - Ngô Thiên Thu - Bùi Đức Vinh - Nguyễn Hoa - Hoàng Nguyệt Xứ - Lê Hưng Tiến - Phạm Xuân Trường - Ngô Công Tấn - Từ Hoài Tấn - Văn Lợi - Quang Tuyến - Nguyễn Loan - Lê Vĩnh Thái - Vĩnh Nguyên - Hoàng Ngọc Quý
HUỲNH THÚY KIỀUHọ và tên: Huỳnh Thuý Kiều; Cầm tinh con Ngựa - 1978Bút danh: Hoa Đồng Nội. Nơi làm việc: Nhà xuất bản Phương Đông tỉnh Cà MauĐã có tuỳ bút, tản văn, đặc biệt là thơ đăng trên các báo Trung ương và địa phương. http://huynhthuykieu.vnweblogs.com
NGUYỄN THỊ ANH ĐÀOSinh năm: 1979Quê quán: Hà TĩnhTốt nghiệp khoa Ngữ văn Đại học Khoa học HuếHiện là biên tập viên tạp chí Đà Nẵng ngày nayhttp://nguyenthianhdao.vnweblogs.com