Đàm Chu Văn - Trần Nhuận Minh - Vũ Thắng - Trần Như Luận - Thạch Đà
Tác phẩm “NGÀY NẮNG” của họa sĩ Nguyễn Anh Dũng
ĐÀM CHU VĂN
Bên ly cà phê sớm
Làn gió sớm dỡn đùa những sợi tóc mai em
tâm hồn anh lang thang theo những ngọn gió sớm
hương cà phê thơm lan theo những ngón tay thon
Sóng sánh đen thơm
sóng sánh đen ngời
Con cò trắng muốt đứng một chân trên dề lục bình điểm những bông hoa in hình mặt trời
lênh đênh là tự do của kiếp cò
nó đang chuyện trò gì với dòng sông
chiếc bóng cũng lênh đênh và chung thủy
Có một thời anh nhìn dòng sông trong veo, xanh biếc
reo lên nào nhạc, nào thơ
Bây giờ dòng sông đi bên anh như một nhà triết học
minh triết được điều gì?
Trầm buồn hơn
trầm đục hơn
những hạt phù sa chắt tự cội nguồn
nôn nao đòi có ích
Những giọt mồ hôi trôi theo sông
nặng nề đời bụi bặm
Những cây dầu ngả bóng xuống lòng sông
rừng già Miền Đông đã gửi những cây dầu lại đây và lùi về xa thẳm
những thân cành phẳng phiu và lực lưỡng
mặc những dây leo vô hình
tàn tích bóng đêm lẩn quất
Phố thị lao xao mặn muội vị đời.
Cám ơn những ngón tay em vừa phất lên nhịp điệu thanh trần buổi sớm.
TRẦN NHUẬN MINH
Không đề
Chúng ta cùng đi. Bỗng dưng em quay lại…
Anh đâu muốn làm em phiền lòng
Vay em một giọt nước mắt
Trả suốt một đời người chưa xong…
Giật mình
Sống giữa bầy đàn từ vạn kiếp
Sao con người vẫn cứ bơ vơ?
Tiếng lá buồn rơi trong cổ tích
Sao giật mình ta đến bây giờ?…
VŨ THẮNG
Mặt trời
Khi mặt trời xuất hiện,
thì không cần đến ánh sáng
của bó đuốc hay ngọn đèn cầy
Mỗi người sẽ tìm thấy
một mặt trời trong cuộc đời mình
Mặt trời đó có trong ánh mắt
của người thức tỉnh hay chứng ngộ
Từ ánh sáng của bậc thầy
sẽ xua tan mây mù trong tâm hồn bạn
và khi mặt trời
trong tâm thức bạn hiển lộ,
bừng tỉnh,
đứng dậy và vươn vai trong hân hoan
Và cảm nếm hương vị
của giải thoát…
TRẦN NHƯ LUẬN
Từ một cánh cửa đã khép
Một cánh cửa khép
Bao toan tính trôi lẩy bẩy
Niềm vui, khát vọng tắt ngúm ở đâu
Tiếng kêu la phỏng có ích gì
Hoang vắng, tối tăm, nghẽn lối…
Không cần những cánh tay gân guốc đưa lên
Không cần những lời hô hoán
Sự thức tỉnh mở ra hàng hàng con đường
Khi một cánh cửa đóng sầm
Bao cánh cửa mới toanh mở ra bất tận
Ánh sáng òa ra
Ở phía tỉnh thức.
THẠCH ĐÀ
Sự sống quý hơn những câu thơ
Sự sống quý hơn những câu thơ
Cái chết của một nhà thơ
Đã khép lại tất cả
Những bài thơ không còn dịp ra đời
Những bài hát không rung vang giai điệu
Những bức tranh nằm im trên giá vẽ
Khép lại dòng đời hối hả
Khép lại đời người trầm mặc
Khép lại những cuộc vui sôi nổi …
Chết là mở ra một trang đời sống mới
(TCSH364/06-2019)
Huỳnh Lê Nhật Tuấn, Bùi Văn Dung, Vương Tuyết Mai, Vi Thuỳ Linh
THU NGUYỆT...Rồi đây dần tóc bạc màuRồi đây mình sẽ mất nhau hay còn?!...
NGUYỄN VIỆN...Những con người rơi vãi từ giấc mơ địa ngục ẩn khuất dưới bóng những gốc cây khóc...
ĐOÀN MẠNH PHƯƠNGHội viên Hội Nhà văn Hà Nội. Đã đoạt 4 giải thưởng thơ trung ương và địa phương. Trong đó có Giải thưởng cuộc thi thơ Tạp chí Sông Hương năm 1996.Hiện đang công tác tại Trung tâm phát triển Văn học và Tri thức - Hội Nhà văn Việt .
MAI VĂN PHẤNTên khai sinh đồng thời là bút danh. Sinh ngày 16-1-1955 tại huyện Kim Sơn, tỉnh Ninh Bình. Hiện sống và làm việc tại Hải Phòng. Hội viên Hội Nhà văn Việt .
MAI NGỌC THANH...Tôi mới chỉ tìm thấy phần Đất nổiBiển cả còn vô số những cái phải khám phá ở tầng sâu...
ĐÀO VIẾT BỬUNụ cười ai bỏ sau lưngGió qua lững thững trên từng liễu nghiêng
LÊ BÁ DUYBiết bao ca khúc để đờiMênh mông một cõi đất trời cưu mang
PHẠM BÁ NHƠNĐôi chân bước giữa phố người nắng nhạtChợt nhiên nghe giọng thác đỗ quyên xưaThuở ta đến em cũng vừa mới đếnMưa đầu mùa rớt xuống hạt lưa thưa
NGUYỄN TIẾN CHỦNGBồng con đứng tự bao giờMà thành tượng đá Vọng Phu thế này?
THIỆP ĐÁNGĐiệu slow ru ngủ những ghềnh đáSự êm dịu chậm rãi của sóng biểnVà những chiếc hài thuyền lửng lơNhư không biết về đâu
TÔN PHONGLam lũ đôi taycày xới cánh đồng mộng mịgieo gặt rong rêu
NGUYỄN HỮU QUÝMưanhư đã từng mưatrên ngực em.
TRẦN HỮU LỤC...Làng xưa chớp loè đèn xanh, đèn đỏCồn cát ơi! Nhớ quá một mảnh trăng quê...
NGUYỄN ĐÔNG NHẬTMây bay điCó tiếng động gọi về ngày đã mất.
LÊ ANH DŨNG...Áo dài em nền nã dịu dàngrơi hết kiếm anh hùng Lương Sơn Bạc...
DZIỆP THẢO MINH DZƯƠNG Tặng MẹNgồi nép vào mãi phía trongNgười hay dấu hỏi mà cong thế này
ĐOÀN LAMcòn đâu áolụa xênh xangrêuxanh đền các lầu vàng hiênmưa
Rồi một ngày bước giang hồ chợt mỏiTa bỗng thèm một góc ấm, bỏ cuộc chơi,Nơi ta về sẽ chẳng còn ai ở đó,Lối đã rêu, buồng đã quạnh hơi người...
Nhảy múa bên triền sôngCác em có nghe thấyỞ nơi nào, cá quẫy mơ hồỞ nơi nào, đất đang lởỞ rất xa thế giới con người?