Thành Dũng - Nguyễn Doãn Việt - Nguyễn Nhã Tiên - Vũ Tuyết Nhung - Đỗ Trọng Khơi - Lê Minh Thắng - Đỗ Thượng Thế - Bùi Khắc Viên
Tác phẩm “Nguyệt mãn thuyền” (sơn dầu 2024) của HS Đặng Mậu Triết
THÀNH DŨNG
Tổ khúc Một
Tôi ngồi xuống màn đêm
bên cạnh những vì sao
trong chiếc khay đựng thời gian
nắm lấy tay một vì sao
bước ra ngoài ý nghĩ
ngoái cổ còn nghe rõ tiếng thở dài của hư vô
Đứng trong lồng ngực mùa xuân
thấy sự vạm vỡ của ngày
cúi nhặt những ngọn gió
vừa khuỵu xuống
vực sâu
bàn tay của tạo hóa đã nhào nặn
xong một bóng tối
Ý tứ là những mệnh đề còn dở dang
bên triền dốc của sự khai sáng
ngọn đèn ý thức đã được thắp lên
từ ánh đuốc sử thi
cháy ma mị trong điệp khúc của đại ngàn?
NGUYỄN DOÃN VIỆT
Khát
Trong giấc mơ khát
Tôi nhận ra gió Lào phờ phạc
Những mảnh ruộng cằn khô nứt nẻ
Đêm đêm mẹ tát cạn trăng hè.
Tôi mơ được vục tay xuống cánh đồng
Nơi dấu chân trâu trong veo khoảng trời thơ ấu
Uống cạn những ngọt lành thơm thảo
Uống cho đỡ khát quê nhà.
Trong đêm mơ
Chùm sao Thần Nông vụt sáng
Ông lão chăn vịt đầu không đội nón
Tát cá cạn, Ngân Hà
Những vệt bùn như những nhúm sao xa.
Giấc mơ khát trong đêm
Chập chờn khóe mi đầm sương ký ức
Những gốc rạ nằm trơ trưa hè đỏ rực
Rát bỏng đường quê.
Những bờ tre lá úa
Nơi neo cọc dây diều thuở nhỏ
Chợt hiện về mộng mị trong đêm
Cây cau bà hứng nước bên thềm
Uống cạn rồi vẫn khát.
Những giấc mơ cứ thế
Khát một đời cố hương.
NGUYỄN NHÃ TIÊN
Mây trắng hồi âm
Những ngọn gió phất phơ như bọn trẻ không nhà
chạy suốt bãi bờ trần truồng cát trắng
tôi gieo lời vui
sao xa xăm quãng lặng
“ới” bên kia bờ mây trắng hồi âm
Tràn giấc mơ tôi một dòng sông lũ
phù sa bồi lấp tôi thành cây sậy mọc đơn côi
chẳng phải sậy tư tưởng gì đâu
cũng giống loài cỏ dại hoa hoang
yêu cuồng tín
ngọn gió thu hoài cổ
thổi vô tận bãi bờ cổ độ
ngàn mây siêu hình đàn cò trắng qua sông
Em giặt áo bến chiều còn thả lại thanh âm
vốc sóng gợn bàn tay
chạm tiếng cười trong vắt
bỗng hiển hiện
vạt nắng chiều
di chúc
câu hò hoàng hôn đỏ quạch một góc trời.
VŨ TUYẾT NHUNG
Đêm vẫn dài
Đêm nay
Tri âm của tôi
Những giấc mơ
Chưa chịu quay về
Con thạch sùng đếm từng nuối tiếc
Dế giun ngạo khúc hoan tình
Cỏ dựa mình vào những hạt sương
Lâu rồi cả tiếng cú đêm cũng vắng
Lâu rồi lũ sẻ không đến chơi
Khi mùa vu lan đi qua
Chúng nhìn tôi bằng đôi mắt rất lạ
Tôi ôm chúng vào giấc mơ của mình
Đêm nay giấc mơ mất tích
Màn đêm bao vây
Điện đi tìm giấc ngủ
Tôi và bóng không phân biệt được
Khác nhau mỗi tiếng nói mà thôi
Những bàn tay người móng dài sắc nhọn
Cắm vào ruột sông
Cơn ác mộng mang hình hạt cát
Nát giấc ngủ những ngôi nhà ven đê
Cơn mơ của tôi vẫn chưa về
Từ khi tôi là hạt cát
Và móng tay anh dài đến vô cùng
Sau lưng tôi người bạn gái thân gục ngã
Như những ngôi nhà ven đê
Những giấc mơ không đến nữa
Đêm đã dài như bao đêm trắng trước
Tôi vẫn đợi giấc mơ trở lại
Dỗ nửa vầng trăng
Đang đợi tròn đầy
ĐỖ TRỌNG KHƠI
Rằm, này trăng
Ngày chừng đốt nữa là xong
con sâu ngậm cái kén rằm trong cây
Trăng bồng ngồng gió ngó mây
mắt tre khe dậu hây hây đám màu
Mày này mi ấy néo nhau,
mủm mà mủm mỉm mà nhàu nhọ đêm
Trăng ôi, cắt một nhát liềm
trời bung rụng lịm lìm lim ánh kìa
Lỏng tai gài ngực cơn mê
mùi quê quê tận a ê i tờ
Rêu gìn kín mín ấu thơ
kìa, rằm chiêu sắc đã vừa một trăng.
LÊ MINH THẮNG
Bóng thanh xuân
Ngày em đến
mái tóc cài thanh xuân
giọt nắng hồng lên đôi má
một sớm mai dâng đầy
Chân trời xa đôi cánh lãng du
bóng mải mê cây phong ba
thanh xuân ngút ngàn trong bão tố
niềm tin hạt sương gieo chiếc lá
giọt nước rơi lên má em
đọng lại những tháng năm
Khúc ban chiều anh gọi hoài
thời gian buông dần từng cánh cửa
lối mòn nào ta đi qua
con đường nào ta đã rải
hạt cát bay trắng xóa
mê cung cuộc đời kết chuyển những vòng đua
Đôi mắt em chiều lam
trăm năm thấp thoáng bóng
một sớm nào còn thanh xuân.
ĐỖ THƯỢNG THẾ
Bóng
ngày vạn dặm rồi
vọng cho ai… chiếc bóng
cầm mặt trời thanh xuân đỏ rực
thăm thẳm tấm gương thời gian bước ra
ngơ ngác chào người
mang khuôn mặt vầng mây khác lạ
rồi lặng lẽ bước vào bức tường
như khói xanh mơ…
em - ánh mắt trong veo hai giọt nhân từ
ta - con dế nhỏ si tình vật vờ
chìm sâu bí mật
hòa tan thác suối thiên đường
rồi tự khô đi cho sương mai muôn đời phản chiếu…
giữa bốn bề hùa nhau chật hẹp
chỉ câu thơ được nhìn theo những dải chim bay
đến lúc hoàng hôn vừa chợp mắt
ngàn chiếc bóng ngôn từ
cũng vỗ cánh cơn say…
BÙI KHẮC VIÊN
Trăng thức
Hai đầu núi
treo nửa vầng trăng thức
Ru giấc anh
Đêm vầng trăng em
Rừng biên giới
phía anh đâu ngủ
Phía vầng trăng
em thao thức lời ru
Ta chia nhau giữa hai đầu núi
Cánh võng anh nằm
Trăng thức một vầng em
(TCSH422/04-2024)
Đốt một nén hương trầm bên mâm ngũ quảMơ hồ nghe gà gáy trên môi ngườiTiếng gà le te gọi tôi đi chợ Tết
Anh cứ nghĩ ấy là hạnh phúcQua dốc Đồng Lào mưa như trútBần bật hoa mưa bần bật oàMột trời hoa vây kín hai ta
Mắt xưa có là chiếc láVỗ vào mưa ru dáng ngườiChắc ta có lần dối tráMôi đau rét tím nụ cười
...Trong khốn cùng cô đơnhạnh phúc lại trở về...
Bầu trờiBắt đầu nhiễm lạnhNgoài đồngThưa thót tiếng chim...Rơm rạ... có mùi ẩm mốcCon chó buồn, ngáp vặt ngoài hiên?
Lúc nào cũng chỉ một mìnhCho dù được sống bên anh - cuối đời
Tặng VânKhi em là dòng sông ám ảnh khôn nguôi đang trôi trên đôi bờ thácloạn thì những câu thơ rã rời, những mảng màu u tối bất lực, những tháng ngày tả tơi đang quất vào anh như một ngọn roi bởi vì em vừa gần gũi, vừa mãi mãi xa xôi như một tinh cầu.
Một lần em vô ý đánh rơiTôi nhặt vội nụ cười bên giếng nướcChợt bắt gặp lòng mình hồi hộpPhút lặng người giấu kín vào trong
...Ai khao khát ngủ trên đỉnh Vinh QuangXin chớ vong ân quên lãng mọi điều...
LTS: Hội viên Hội Nhà văn thành phố Hồ Chí Minh. Hiện là Trưởng ban Văn hoá - Nghệ thuật báo Thanh Niên. Đã viết và in nhiều tập truyện ngắn, tiểu thuyết, tạp bút.Nếu dựa vào đó để xưng tụng” thì có lẽ với Nguyễn Viện, thơ chỉ là “tay trái”. Song tay trái mà rất “gân guốc”, đáng nể lắm. Sông Hương xin trân trọng giới thiệu một chùm thơ mới của Nguyễn Viện để bạn đọc cùng “ngự lãm” có đúng vậy không. SH.
Sinh năm 1965 tại HuếLà giáo viên THPT ở Krông Pắc, tỉnh Đắc Lắc.
I. Rồi quẩn quanh những tường mưa loang lổtự làm đầy mình bằng im lặng bằng nghe ngóng sự chuyển động của những câu thơ khúc ca xưa trên lửng lơ bìa sách cũ
Bạn đã đi qua cây cầu đó, và đã bình thản quay nhìn, những mảnhvỡ những ván đinh dây thừng, những vằn xoắn bứt tung rớt tả tơixuống vực sâu, nơi sóng nước đang ầm ào cuộn xoáy
...Trong vại chượp mắm phơi ngấu những linh hồn cáChảy rân rân trong da thịt con ngườiMáu ta nóng hay là nước mắm...
Những thiếu phụ vừa đi vừa vấn lại giấc mơ ngái ngủTrăng non ngậm sương, bầu vú họ ngậm trăng
Nhóng nhánh mắt chuồn chuồn bay thấpCỏ gà rưng rức lối gaiVáng trứng rộ tăm tăm mùa cá đẻ
Đó là hành trình của gióThổi qua mấy mùa chiêm bao
...kẹt cửa run nắm tay dịu dàngem đã về chưakhông có tiếng đáp lời, không còn ai...
Thành phố tôi như một ráng mâyTrôi ngoài cửa gióNhững lóng rêu lần qua tay áo rũ Cuối sông lơ đãng rượu như mình
Em đừng thả nửa giấc mơĐể không qua kịp nửa bờ lá dâu