Trần Ngọc Mỹ - Đông Hà - Nguyễn Thánh Ngã - Hà Nhật - Lê Hưng Tiến - Hoàng Xuân - Cao Quảng Văn - Lưu Ly - Mai Tuyết - Lê Hải Kỳ - Nguyễn Vĩnh Tiến
Tác phẩm “Ký ức chiến tranh” (Lụa, 2019) của HS Nguyễn Thị Hải Nhung
TRẦN NGỌC MỸ
Một buổi lạnh
Quán xá lênh khênh
người tấp nập đến, đi khắp ngả
chỉ dòng Tam Bạc trầm mình, lặng lẽ vẽ tô
lô xô muôn ngàn nếp sóng nghĩ
chỉ con thuyền biết nép im dưới vòm phượng vĩ
tự chùng lòng hứng bóng đợi chờ
Phố tuột mất bao giấc mơ?
khi tàu kéo vang âm thanh cắt ngang khoảng trống
người lê la vỉa hè bán buôn dăm ba câu chuyện phiếm
quầy sách cũ khơi gợi ký ức tưởng đã chôn vùi
như chiếc cầu nối hy vọng
cho trái tim khao khát bới tìm miền thăm thẳm
Thành phố này nghìn năm
vẫn ồn ào
nồng nhiệt
và sâu lắng…
mỗi góc nhìn xin thắp một vầng mây sáng
sắc phố loang ám ảnh kiệt cùng
Hải Phòng vào buổi đông
con đường in đầy dấu chân gió buốt
ta tuốt nỗi buồn mình như cởi ngàn áo lá, hoa
cái lạnh chầm chậm xuyên cắt thịt da
chợt thấy thân thể mình biến thành cành cây trơ trụi, khô khốc
Trôi qua thành phố này
không có chiếc khăn nào đủ dài rộng để quấn trọn vòng ôm
cho một người đi giữa đám đông còn thức dậy
ánh nhìn cô đơn
ĐÔNG HÀ
Ngàn năm xứ tím
Đừng Tím, đừng Hương, đừng qua cầu rơi câu hát
Không đáy sông sâu chén ngọc tiêu sầu
Em mang núi xoay tròn theo điệu nhạc
Ta trọn đời tìm chiếc lá trôi sông
Đừng nón bài thơ mắt chiều buông hạt
Một chuyến qua sông năm ấy chưa về
Lòng yêu bằng một câu thề
Mà ngàn năm trước sơn khê má đào
Đất Thần kinh yêu bằng cổ bóng
Em lấy chồng rồi, thả tím cho tôi.
Tình yêu
Không cỏ Bồng Thi chân trâu vũng nhớ
Giờ bàn tay rời bỏ nhau rồi
Trăm năm là một cuộc chơi
Tình yêu kia cũng rã rời tình yêu
Ai đi bắt nắng lưng chiều
Ta về tê tái một liều lĩnh thương
Một mai ai lạc giữa đường
Ta về chuộc lại mảnh vườn có nhau
Không là Diêu bông không cần dâu bể
Nút enter này vĩnh viễn xóa mất tên.
NGUYỄN THÁNH NGÃ
Nón sen xanh
Đội chiếc mặt người đã cũ
Chiều nay đội nhớ lên xanh
Xoay xoay cung đường Kẻ Vạn
Nhạt phai
Phai nhạt ao hồ
Nước xuyên vào hồn Tâm Tịnh
Tịnh Tâm thiếu nữ
Đội xanh lên bầu trời xanh...
Chim bay không về khảm chữ
Bài thơ trên núi Bài Thơ
Tứ viết vào lòng mây trắng
Quai hoa phất phơ ơ hờ...
Dường như...
là guốc mộc
Dường như...
tà áo nâu...
Em về vớt bóng chân cầu
Tâm ta vô cùng dòng chảy
Tóc em vô cùng bóng câu...
Chợt nhìn em thôi
Mà hương chớm nụ
Chợt nhìn tay trôi khuôn người đã cũ
Trên đỉnh phù vân
Đội nón mùa xuân
Những gân đường lá mục
Những nét bùn loang vỡ tím mặt người
Thôi ta tìm tiếng Huế
Cất lời hương môi khôi...
HÀ NHẬT
Quê
Tôi bịa ra một người tình ở quê
Để khi nhớ quê tôi có người để nhớ
Tôi bịa ra một mối tình ở quê
Để khi nhớ quê tôi có ngọt và đau để nhớ và đau
Tôi bịa ra một cây khế trước vườn
Để khi cô đơn tôi về tựa gốc
Tôi bịa ra một tiếng chim lanh lảnh hót
Để khi cô đơn tôi có đồng điệu thanh âm
Chẳng có ai chờ tôi
Nơi cuối con đường ấy
Chỉ có bóng chiều đang đổ
Chắc con đường cũng tôi bịa ra
LÊ HƯNG TIẾN
Cánh mỏng chao nghiêng
Nắng đung đưa nụ cười
Em ngây ngô những bước cỏ mềm
Đẫm ướt vạt sương làm cánh mỏng chao nghiêng tóc xõa
Phố vừa lên xanh
Sân trường lụa là không khí
Tiếng thở làm gót hồng kéo mặt trời xuống thấp
Những đôi mắt rỗng
Va đập mùa đậu biếc
Gọi thinh không chạm hờ nhau vọng tưởng
Nhịp nhịp bước bước
Những suy tư chưa đến lúc mơ hồ vỗ về
Chỉ nghe lòng đất thầm thì ai đáu
Dẫu khoảnh khắc chưa lên ngôi
Em vẫn ngây ngô những bước cỏ mềm
Đẫm ướt vạt sương làm cánh mỏng chao nghiêng tóc xõa
HOÀNG XUÂN
Chiều
Hàng cây đứng đợi anh bằng niềm tin
dưới cơn mưa giao mùa
mắt lá chưa từng biết thẹn
chưa từng nhặt nắng lên phơi
anh nhìn chiếc lá trở giấc
cuống lá quặn đau
trong sắc đỏ ánh chiều
ve vuốt bằng nụ hôn mưa
trước lặng thinh của thời gian
chiếc lá lộ rõ những đường gân
đường gân này xếp chồng đường gân khác
hoàng hôn chơi vơi
anh như người thợ cày
hàng cây cứ đứng đợi
mắt lá gặm nhấm thời gian
miên man cuống chiều.
CAO QUẢNG VĂN
Khát vọng
Cho bạn bè tôi ở khắp bốn phương trời
Đã quá nửa đời đau đáu...
Và đâu đó
Trong lòng ta
Rạng rỡ
Nửa nụ cười
Còn ngọt
Vị đôi mươi?
Chiều lấm tấm
Tự bao giờ buông lưới?
Vẫn không nguôi
Khát vọng
Những chân trời...
LƯU LY
Mưa Huế và em
Huế đón em bằng những cơn mưa
Bằng nỗi nhớ bời bời theo năm tháng
Vành nón lá che nghiêng mắt ướt
Gió dùng dằng trên tà áo em bay...
Cầu Trường Tiền soi mấy nhịp trời mây?
Mà núi Ngự tạc vào lịch sử
Huế trong em
Trong anh
Tím rịm
Nhuốm dòng Hương
cả một trời thương...
Mưa Huế mần răng mà mưa Huế không buồn?
Có phải bởi Huế dịu dàng muôn thuở
Như bài hát - em - viết - riêng anh - từ thuở ấy
Dạ thưa...
Một thoáng quê mình
MAI TUYẾT
Muôn hồi ức cũ
Ký ức như những bức ảnh bị thời gian cắt vụn
và ánh trăng luôn là cô đơn
khi tia sáng của ánh trăng xuyên qua kẽ lá rơi trên đầu ngón tay
như những đóa anh túc đang bung nở
Khi con giẫm chân lên sàn nhà cũ sẽ có tiếng kêu khe khẽ
con yêu nhất thanh âm này
thanh âm của hồi ức
gió đêm sẽ thi thoảng gõ vào chuông gió
từng tiếng vụn vặt rơi xuống không làm con quá lẻ loi
Ánh trăng để lại dấu vết trong veo trên bệ cửa sổ
ngôi nhà quen thuộc với con bỗng mơ hồ xa lạ vì quá cô đơn
hoặc có lẽ vì những người thân thiết
từng người từng người đã bỏ ra đi
chẳng để lại gì...
Mẹ thường nói với con
áng mây đen trên kia như những linh hồn cô độc
đang chờ đợi biến cố lớn trong cuộc đời
nên ánh đèn đêm làm nghiêng bóng mẹ
cái bóng nhỏ bé sẽ bị bóng tối nuốt chửng
con đành mồ côi...
LÊ HẢI KỲ
Viễn vợi
người bên người
vòng tay viễn vợi
tìm cái ôm đi lạc mấy gầm trời
lặng trong chiều sương chín
từng lóng buồn rơi rơi
vỡ rồi
găm vào mắt tôi những mảnh xám nỗi đời
rợp trời u ẩn
rợp trời sắc không
thơ dìm những nghĩ suy vào trống vắng.
Hồi sinh
đêm đã chôn tôi tận cùng suy nghĩ
nứt toạc thời gian
bóng hoa run rẩy nảy mầm
chân tóc mọc ra một mùi hương
đen tựa rìa thế giới
van em,
đừng vốc ánh sáng bồi lấp mùa di trú
tôi biết về đâu
suy nghĩ hành hương
thời gian trở dạ
tiếng khóc rất người lăn ngược bóng đêm.
NGUYỄN VĨNH TIẾN
Sợi
Sợi tâm tư
Anh giấu như
Nhặt sợi tóc em thưa...
Một sợi mưa
Kéo dài từ trời cao xuống
Chỉ để vỡ...
Chiều nay anh ngồi xem
những tấm ảnh cũ
Tiếc thương cho
Sợi mưa vụn vỡ ấy...
Xong rồi anh lại thấy
Một ngày nào đó
Cả cuộc đời mình còn biến mất đi
Nữa là...
Sợi thiết tha
Anh ngồi dệt sợi thiết tha
Mãi không dệt được một tà áo em...
Sợi mùa quen
Vừa kịp len
Anh cứ để cho thịt da mơn man lạnh...
Sợi ngày tạnh
Đậu trên mặt sân bê tông...
Có khi lòng hiểu thấu lòng
Thời gian lại dệt thành bông hoa tàn...
(TCSH52SDB/03-2024)
(Gửi nhà thơ L.M.T)Em tìm trong lá một vầng trăng xaEm tìm trong cỏ bóng chiều vừa qua.
Đợi tắt mặt trờiĐêm không trăng ta lầm lũi bước sóng đôi với biểnXa khơi thăm thẳm màn đen
Tôi vấp ngã vào ban mai trong trẻoNước sông Hương xanh rười rượi tháng tưMưa đầu hạ, sấm chớp chừng vội vãCơn gió hoang lạ lẫm bước tôi về
LTS: Thanh Thảo tên thật là Hồ Thành Công, sinh 12 - 3 - 1946 tại Mộ Đức Quảng Ngãi. Tốt nghiệp khoa ngữ văn Đại học Tổng hợp Hà Nội 1969, vào bộ đội, làm báo ở Đài tiếng nói VN, đi chiến trường bộ cuối năm 1970. Là phóng viên chiến trường, ở Ban binh vận R. Sau giải phóng về trại sáng tác Quân khu 5, sau đó giải ngũ, về Hội Văn nghệ Nghĩa Bình và Hội Văn nghệ Quảng Ngãi. Hội viên Hội nhà văn, ủy viên Hội đồng Thơ Hội Nhà văn Việt . Đã in hơn 10 tập thơ và trường ca. Hai lần nhận giải thưởng của Hội Nhà văn Việt cho hai tập thơ “Dấu chân qua trảng cỏ” và trường ca “Những ngọn sóng mặt trời”. Giờ vẫn làm thơ chơi và viết báo kiếm sống.
LTS: Trần Chấn Uy sinh năm 1957, tại Đức Thọ, Hà Tĩnh, hội viên Hội Nhà văn Việt . Anh là một nhà thơ trẻ đã có 5 tập thơ ra mắt bạn đọc. Trần Chấn Uy đi khắp nơi, say mê với cái mình đã chọn, diễn đạt nó với nhiều cung bậc. Tìm kiếm chân lý và cái đẹp để đưa vào thơ, với tấm lòng bao dung, nhân hậu, dưới góc độ nào, giọng thơ Trần Chấn Uy cũng chân chất, mộc mạc, nồng ấm. Nhà thơ Trần Chấn Uy hiện nay công tác ở Đài Truyền hình Khánh Hoà.
LTS: Dạy toán nhưng rất yêu thơ đó là điểm đặc biệt của con người Lê Quốc Hán. Lê Quốc Hán viết thơ nhiều. Thơ anh đã in hầu hết các báo ổ địa phương và trong nước. Thấm đẫm mồ hôi của người lao động, anh luôn nhìn cuộc đời với đôi mắt yêu thương, đầy trân trọng. Hồn hậu, mộc mạc, chân chất mà vẫn nói được cái mình gửi gắm không chút sáo cũ, âu đó cũng là điểm mạnh trong thơ Lê Quốc Hán.Lê Quốc Hán hiện nay là Tiến sĩ trường Đại học Sư phạm Vinh.
LTS: Sinh năm 1969 đã có 2 tập thơ riêng. Là một cây bút trẻ luôn có ý thức làm mới thơ. Tập thơ đầu tay “Dòng sông cháy” của chị vừa ra mắt bạn đọc đã nhận được giải thưởng văn học của Ủy ban toàn quốc Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam 1997.Táo bạo, trăn trở cho cái mới. Khắt khe, đòi hỏi cao chính mình trong lao động nghệ thuật; Nguyễn Bảo Chân đã chọn cho mình một cách đi riêng trên con đường thơ ca. Với ngôn ngữ thơ hiện đại, với hình tượng thơ kỳ lạ - qua cảm xúc tinh tế của một tâm hồn nhạy cảm, Nguyễn Bảo Chân đã mang đến cho bạn đọc những bài thơ hay. Hiện nay Nguyễn Bảo Chân công tác ở Đài Truyền hình Việt - phụ trách chương trình “Tác phẩm và dư luận” trên sóng VTV3.
LTS: Sinh năm 1943 ở Hà Nội. Nhà thơ Phan Thị Thanh Nhàn là một cây bút nữ nổi tiếng. Với chất thơ dịu dàng, đằm thắm, chị đã đem đến cho thơ Việt một giọng riêng. Chị không tìm kiếm những tứ thơ lạ, mà làm lạ những tứ thơ tưởng như đã cũ. Với 6 tập thơ và 2 tập truyện thiếu nhi, Phan Thị Thanh Nhàn đã nhận được nhiều giải thưởng văn học. Nhà thơ Phan Thị Thanh Nhàn hiện nay là UVBCH Hội Nhà Văn Hà Nội và là chủ nhiệm câu lạc bộ nhà văn nữ Việt .
Giọng nói chỉ còn thoang thoảngđồng cỏ hoa vàng
Thiên niên kỷ mới vẫy ta sangkhốn nỗi quà xuân chưa sẵn sàng
Tặng nhà thơ Lâm Hiểu Đông Trời đang mưa mát câyQua công viên Thâm Quyến (*)- Cả thế giới trong nàyTựa bảo tàng bày biện
Tôi ra lệnh cho giao thừa dừng lạiThế kỷ XX khoan hãy ra điThế kỷ XXI đừng đến vội
Mùa thu hẹn ta về Hà NộiTa rong chơi quên cả lối vềMột mình phiêu lãng miền sơn cướcVui cùng trăng cụng chén sơn khê
Vô tư quá tôi trở thành khờ dạiNên chi lỡ hẹn một lời thề
Ba bông hoa mang đêm phi qua vườn saoanh và em định mệnh dịu sángmở địa cầu trinh tiếtlửa quàng xanh yếm cổ mùa đông
Cơn lũ xoáy mòn vai mẹGiạt trôi manh áo em thơNhận chìm bếp lửaNhững hạt lúa không biết lội
Em huyền ảo với mùi hương hoa đạiVà trắng trong như một búp sen hồTôi lầm lỡ nói lời vụng dạiKẻ phàm phu tục tử đến sân chùa.
Người nghệ sĩ lang thangMùa xuân chạm khắc nụ cười ẩn sâu trong từng ô vuông cửa khép
Ơi con chim nhỏ của ta ơiBão tố đêm qua đã dịu rồiNước nước vây quanh thành ốc đảoChỉ còn chim nhỏ với ta thôi
...Ta chỉ là hạt bụiGiữa đất trời mênh mông...