Trần Ngọc Mỹ - Đông Hà - Nguyễn Thánh Ngã - Hà Nhật - Lê Hưng Tiến - Hoàng Xuân - Cao Quảng Văn - Lưu Ly - Mai Tuyết - Lê Hải Kỳ - Nguyễn Vĩnh Tiến
Tác phẩm “Ký ức chiến tranh” (Lụa, 2019) của HS Nguyễn Thị Hải Nhung
TRẦN NGỌC MỸ
Một buổi lạnh
Quán xá lênh khênh
người tấp nập đến, đi khắp ngả
chỉ dòng Tam Bạc trầm mình, lặng lẽ vẽ tô
lô xô muôn ngàn nếp sóng nghĩ
chỉ con thuyền biết nép im dưới vòm phượng vĩ
tự chùng lòng hứng bóng đợi chờ
Phố tuột mất bao giấc mơ?
khi tàu kéo vang âm thanh cắt ngang khoảng trống
người lê la vỉa hè bán buôn dăm ba câu chuyện phiếm
quầy sách cũ khơi gợi ký ức tưởng đã chôn vùi
như chiếc cầu nối hy vọng
cho trái tim khao khát bới tìm miền thăm thẳm
Thành phố này nghìn năm
vẫn ồn ào
nồng nhiệt
và sâu lắng…
mỗi góc nhìn xin thắp một vầng mây sáng
sắc phố loang ám ảnh kiệt cùng
Hải Phòng vào buổi đông
con đường in đầy dấu chân gió buốt
ta tuốt nỗi buồn mình như cởi ngàn áo lá, hoa
cái lạnh chầm chậm xuyên cắt thịt da
chợt thấy thân thể mình biến thành cành cây trơ trụi, khô khốc
Trôi qua thành phố này
không có chiếc khăn nào đủ dài rộng để quấn trọn vòng ôm
cho một người đi giữa đám đông còn thức dậy
ánh nhìn cô đơn
ĐÔNG HÀ
Ngàn năm xứ tím
Đừng Tím, đừng Hương, đừng qua cầu rơi câu hát
Không đáy sông sâu chén ngọc tiêu sầu
Em mang núi xoay tròn theo điệu nhạc
Ta trọn đời tìm chiếc lá trôi sông
Đừng nón bài thơ mắt chiều buông hạt
Một chuyến qua sông năm ấy chưa về
Lòng yêu bằng một câu thề
Mà ngàn năm trước sơn khê má đào
Đất Thần kinh yêu bằng cổ bóng
Em lấy chồng rồi, thả tím cho tôi.
Tình yêu
Không cỏ Bồng Thi chân trâu vũng nhớ
Giờ bàn tay rời bỏ nhau rồi
Trăm năm là một cuộc chơi
Tình yêu kia cũng rã rời tình yêu
Ai đi bắt nắng lưng chiều
Ta về tê tái một liều lĩnh thương
Một mai ai lạc giữa đường
Ta về chuộc lại mảnh vườn có nhau
Không là Diêu bông không cần dâu bể
Nút enter này vĩnh viễn xóa mất tên.
NGUYỄN THÁNH NGÃ
Nón sen xanh
Đội chiếc mặt người đã cũ
Chiều nay đội nhớ lên xanh
Xoay xoay cung đường Kẻ Vạn
Nhạt phai
Phai nhạt ao hồ
Nước xuyên vào hồn Tâm Tịnh
Tịnh Tâm thiếu nữ
Đội xanh lên bầu trời xanh...
Chim bay không về khảm chữ
Bài thơ trên núi Bài Thơ
Tứ viết vào lòng mây trắng
Quai hoa phất phơ ơ hờ...
Dường như...
là guốc mộc
Dường như...
tà áo nâu...
Em về vớt bóng chân cầu
Tâm ta vô cùng dòng chảy
Tóc em vô cùng bóng câu...
Chợt nhìn em thôi
Mà hương chớm nụ
Chợt nhìn tay trôi khuôn người đã cũ
Trên đỉnh phù vân
Đội nón mùa xuân
Những gân đường lá mục
Những nét bùn loang vỡ tím mặt người
Thôi ta tìm tiếng Huế
Cất lời hương môi khôi...
HÀ NHẬT
Quê
Tôi bịa ra một người tình ở quê
Để khi nhớ quê tôi có người để nhớ
Tôi bịa ra một mối tình ở quê
Để khi nhớ quê tôi có ngọt và đau để nhớ và đau
Tôi bịa ra một cây khế trước vườn
Để khi cô đơn tôi về tựa gốc
Tôi bịa ra một tiếng chim lanh lảnh hót
Để khi cô đơn tôi có đồng điệu thanh âm
Chẳng có ai chờ tôi
Nơi cuối con đường ấy
Chỉ có bóng chiều đang đổ
Chắc con đường cũng tôi bịa ra
LÊ HƯNG TIẾN
Cánh mỏng chao nghiêng
Nắng đung đưa nụ cười
Em ngây ngô những bước cỏ mềm
Đẫm ướt vạt sương làm cánh mỏng chao nghiêng tóc xõa
Phố vừa lên xanh
Sân trường lụa là không khí
Tiếng thở làm gót hồng kéo mặt trời xuống thấp
Những đôi mắt rỗng
Va đập mùa đậu biếc
Gọi thinh không chạm hờ nhau vọng tưởng
Nhịp nhịp bước bước
Những suy tư chưa đến lúc mơ hồ vỗ về
Chỉ nghe lòng đất thầm thì ai đáu
Dẫu khoảnh khắc chưa lên ngôi
Em vẫn ngây ngô những bước cỏ mềm
Đẫm ướt vạt sương làm cánh mỏng chao nghiêng tóc xõa
HOÀNG XUÂN
Chiều
Hàng cây đứng đợi anh bằng niềm tin
dưới cơn mưa giao mùa
mắt lá chưa từng biết thẹn
chưa từng nhặt nắng lên phơi
anh nhìn chiếc lá trở giấc
cuống lá quặn đau
trong sắc đỏ ánh chiều
ve vuốt bằng nụ hôn mưa
trước lặng thinh của thời gian
chiếc lá lộ rõ những đường gân
đường gân này xếp chồng đường gân khác
hoàng hôn chơi vơi
anh như người thợ cày
hàng cây cứ đứng đợi
mắt lá gặm nhấm thời gian
miên man cuống chiều.
CAO QUẢNG VĂN
Khát vọng
Cho bạn bè tôi ở khắp bốn phương trời
Đã quá nửa đời đau đáu...
Và đâu đó
Trong lòng ta
Rạng rỡ
Nửa nụ cười
Còn ngọt
Vị đôi mươi?
Chiều lấm tấm
Tự bao giờ buông lưới?
Vẫn không nguôi
Khát vọng
Những chân trời...
LƯU LY
Mưa Huế và em
Huế đón em bằng những cơn mưa
Bằng nỗi nhớ bời bời theo năm tháng
Vành nón lá che nghiêng mắt ướt
Gió dùng dằng trên tà áo em bay...
Cầu Trường Tiền soi mấy nhịp trời mây?
Mà núi Ngự tạc vào lịch sử
Huế trong em
Trong anh
Tím rịm
Nhuốm dòng Hương
cả một trời thương...
Mưa Huế mần răng mà mưa Huế không buồn?
Có phải bởi Huế dịu dàng muôn thuở
Như bài hát - em - viết - riêng anh - từ thuở ấy
Dạ thưa...
Một thoáng quê mình
MAI TUYẾT
Muôn hồi ức cũ
Ký ức như những bức ảnh bị thời gian cắt vụn
và ánh trăng luôn là cô đơn
khi tia sáng của ánh trăng xuyên qua kẽ lá rơi trên đầu ngón tay
như những đóa anh túc đang bung nở
Khi con giẫm chân lên sàn nhà cũ sẽ có tiếng kêu khe khẽ
con yêu nhất thanh âm này
thanh âm của hồi ức
gió đêm sẽ thi thoảng gõ vào chuông gió
từng tiếng vụn vặt rơi xuống không làm con quá lẻ loi
Ánh trăng để lại dấu vết trong veo trên bệ cửa sổ
ngôi nhà quen thuộc với con bỗng mơ hồ xa lạ vì quá cô đơn
hoặc có lẽ vì những người thân thiết
từng người từng người đã bỏ ra đi
chẳng để lại gì...
Mẹ thường nói với con
áng mây đen trên kia như những linh hồn cô độc
đang chờ đợi biến cố lớn trong cuộc đời
nên ánh đèn đêm làm nghiêng bóng mẹ
cái bóng nhỏ bé sẽ bị bóng tối nuốt chửng
con đành mồ côi...
LÊ HẢI KỲ
Viễn vợi
người bên người
vòng tay viễn vợi
tìm cái ôm đi lạc mấy gầm trời
lặng trong chiều sương chín
từng lóng buồn rơi rơi
vỡ rồi
găm vào mắt tôi những mảnh xám nỗi đời
rợp trời u ẩn
rợp trời sắc không
thơ dìm những nghĩ suy vào trống vắng.
Hồi sinh
đêm đã chôn tôi tận cùng suy nghĩ
nứt toạc thời gian
bóng hoa run rẩy nảy mầm
chân tóc mọc ra một mùi hương
đen tựa rìa thế giới
van em,
đừng vốc ánh sáng bồi lấp mùa di trú
tôi biết về đâu
suy nghĩ hành hương
thời gian trở dạ
tiếng khóc rất người lăn ngược bóng đêm.
NGUYỄN VĨNH TIẾN
Sợi
Sợi tâm tư
Anh giấu như
Nhặt sợi tóc em thưa...
Một sợi mưa
Kéo dài từ trời cao xuống
Chỉ để vỡ...
Chiều nay anh ngồi xem
những tấm ảnh cũ
Tiếc thương cho
Sợi mưa vụn vỡ ấy...
Xong rồi anh lại thấy
Một ngày nào đó
Cả cuộc đời mình còn biến mất đi
Nữa là...
Sợi thiết tha
Anh ngồi dệt sợi thiết tha
Mãi không dệt được một tà áo em...
Sợi mùa quen
Vừa kịp len
Anh cứ để cho thịt da mơn man lạnh...
Sợi ngày tạnh
Đậu trên mặt sân bê tông...
Có khi lòng hiểu thấu lòng
Thời gian lại dệt thành bông hoa tàn...
(TCSH52SDB/03-2024)
CHÂU NHONăm 1968 tại mặt trận biên giới Việt - Lào, trung đội chúng tôi sau 3 ngày quần nhau với địch, 3 đồng chí hy sinh và trung đội trưởng bị thương nặng. Trước khi trút hơi thở cuối cùng, đêm đó trung đội trưởng đã “nói chuyện với người yêu” trong cơn mê sảng. Xúc động trước tình cảm đó, tôi đã chuyển lời của người liệt sĩ thành bài thơ gửi về cho người yêu của anh ở hậu phương là cô Lê Thị Ánh, giáo viên cấp I ở một bản thuộc huyện Quế Phong, Nghệ An.
Hà Duyên - Nguyễn Thụy Kha - Nguyễn Thanh Văn - Nguyễn Văn Quang - Phạm Xuân Dũng - Lê Tuấn Lộc - Hồng Thị Vinh
Phạm Tấn Hầu - Lê Ngã Lễ - Lương Ngọc An - Lê Bá Thự - Phạm Thị Anh Nga - Đoàn Mạnh Phương - Trịnh Văn - Nhất Lâm - Hoàng Lê Ân.
NGUYỄN VĂN DINHCâu thơ BácThuở chăn đơn Bác đắp trong hangỐc suối, cơm ngô, nõn chuối ngànThơ Người vẫn viết cho ta đọc"Cuộc đời cách mạng thật là sang".
Nguyễn Trọng Tạo - Diệp Minh Luyện - Nguyễn Việt Tư - Lê Viết Xuân - Trần Lan Vinh - Mai Văn Phấn
Trương Đăng Dung - Văn Công Hùng - Nguyễn Thụy Kha - Văn Công Toàn - Vĩnh Nguyên - Phan Tường Hy
Vũ Thị Huyền - Công Nam - Nguyễn Cảnh Tuấn - Đặng Hiển - Trần Đôn - Nguyễn Văn Hùng - Nguyễn Thị Thái
LTS: Binh đoàn Hương Giang thành lập ngày 17.4.1974, mang tên dòng sông thơ mộng. Sau khi giải phóng Huế, Binh đoàn tham gia chiến dịch thống nhất Tổ quốc, tiến thẳng vào Dinh Độc Lập ngày 30.4.1975. Sống lại những ngày tháng oai hùng đó, Nguyễn Trọng Bính, một sỹ quan của Binh đoàn đã viết trường ca “Nhật ký dòng sông” năm 2008. Tác phẩm này vừa được Tổng cục Chính trị Quân đội nhân dân Việt Nam xếp loại xuất sắc trong đợt sơ kết Cuộc vận động sáng tác tiểu thuyết, trường ca về đề tài Chiến tranh cách mạng và lực lượng vũ trang nhân dân 2006 - 2008. Dưới đây, Sông Hương xin giới thiệu cùng bạn đọc một trong số 11 chương của trường ca này.
CAO XUÂN THÁISinh năm: 1948 - Tại Vương quốc Thái LanVề nước năm 1960Quê quán: Hoa Lư - Ninh BìnhHội viên Hội Nhà văn Việt NamPhó Chủ tịch Hội VHNT Hà Giang - Phó Tổng biên tập Tạp chí Văn nghệ Hà Giang.
Nguyễn Đông Nhật - Chử Văn Long - Lê Hoàng Anh - Trịnh Lữ - Đào Trung Việt - Nguyễn Trần Thái - Nguyễn Thị Anh Đào - Nguyễn Loan - Nguyễn Văn Quang
Hải Trung - Văn Cầm Hải - Ngô Tự Lập - Nguyễn Tấn On - Phan Trung Thành - Trần Thị Thu Huề
Lê Ngọc Thuận - Từ Dạ Thảo - Đặng Hùng Thường - Tuệ Lam - Hoàng Thị Thiều Anh - Trần Tịnh Yên - Nguyễn Hoa - Nguyễn Thị Tân Hoa - Đỗ Văn Khoái - Nguyễn Thụy Kha
Hữu Thỉnh - Lưu Ly - Đặng Nguyệt Anh - Sơn Thu - Trịnh Thanh Sơn - Nguyễn Xuân Sang - Văn Công Toàn - Nguyễn Ngọc Hưng - Nguyễn Thị Ngọc Hà - Nguyễn Thiền Nghi - Nguyễn Mẫn Cán - Lê Ngã Lễ - Mai Văn Hoan - Xuân Tùng - Lê Thị Mây - Lê Viết Xuân - Ngô Minh - Quang Huy - Thái Doãn Long - Hà Minh Đức - Sơn Đức - Tôn Nữ Thu Thuỷ - Lê Khánh Mai - Bùi Minh Quốc - Ngô Đức Tiến - Trương Quân - Trương Nam Hương - Đoàn Mạnh Phương - Nguyễn Sĩ Cứ - Thuý Nga - Lê Huy Quang - Hồ Thế Hà - Phạm Đình Ân - Trần Tâm - Hoàng Xuân Thảo
Thục Linh - Ngân Vịnh - Nguyễn Ngọc Phú - Hoàng Bình Trọng - Tôn Phong
Sâu tưởngtrong sâu tưởng...ta có phải là mìnhhay tái bản cuộc đời nào đómà bằng lặng một đêm chưa thểphiên bản bốn mùa trong gió cơ man...
Thong thả cho quả chín câyCho mây ngũ sắc về đây hội mùa…
...Ngoài kia mưaThầm thĩ hát trên cây lan hồ điệpLoài hoa nở hai bông một lầnTôi khóc...
Nguyễn Thị Kim Ngân - Trịnh Hoài Giang - Dư Thị Hoàn - Lê Thị Mây - Huỳnh Quang Nam - Trần Thị Bích Liên - Phan Văn Khuyến
Nguyễn Đăng Việt - Nguyễn Xớn - Nguyễn Thị Ngọc Hà - Đinh Thị Thu Vân - Nguyễn Thị Phước - Hồ Thế Phất - Nguyễn Lãm Thắng - Nguyễn Tấn On - Thái Doãn Long - Nguyễn Thiền Nghi - Lê Hưng Tiến - Lê Ngã Lễ - Đinh Hạ - Nguyễn Quân - Phạm Doãn Thị Mãi - Phạm Vân Hiền - Đào Duy Anh
HOÀNG VŨ THUẬTTrên các bậc thang thơ hiện đại, ta gặp nhiều gương mặt trẻ, có người đang ngồi trên ghế nhà trường, nhưng cũng không ít nhà thơ thuộc thế hệ trước và sau năm 1975. điều ấy chứng minh đổi mới thơ ca không dành riêng cho thế hệ nào cả. Những gì đang diễn ra sôi động trong nhịp điệu thời kinh tế tri thức đòi hỏi nhà thơ chuyển đổi thi pháp sáng tạo. Thơ không thể đứng yên thông thả, nhâm nhi mặc cho cuộc sống cuồn cuộn như cơn lốc.