Ảnh: Internet
LÊ HUỲNH LÂM Những người gối giấc ngủ trên biển Người đàn bà gối giấc ngủ trên cánh tay của biển Giấc mơ chiều loang xuống ngọn đồi hanh Những dòng sông ẩn mình bên cánh đồng trơ rạ Vàng xanh tuổi rơi phía vô cùng Những đứa trẻ gối giấc ngủ trên đôi vú của biển Dập dìu câu ca dao giữa mùa bão dông Ngày vỡ ra những tràng hoa nước Trắng một chân trời Những ngư dân gối giấc ngủ trên đầu ngọn sóng Nhấp nhô về phía không mặt trời Ngọn đèn biển khi mờ khi tỏ Mãi lênh đênh theo ánh sáng của lòng Những chàng trai gối giấc ngủ trên dòng tóc của biển Bện chặt những tảng đá nhuộm máu tổ tiên Đời lính biển hồn tan vào nước Gửi ước mơ theo nhịp sóng buồn. TRIỆU NGUYÊN PHONG Trăng Người tìm về suối nguồn lặng lẽ vầng trăng lõa thể chạm vào đáy mắt hoàng hôn chiếc lá làm bằng chứng thời gian rụng ngẫm từ triền dốc không lối mòn không sấm ngôn của mùa xuân cũ hồn xưa cũng vừa chạm đích gói vụn ánh tàn trăng... NGUYỄN HỮU HỒNG MINH Ruồi, nước và nhà thơ Một ngày không làm thơ Anh mơ hồ với câu hỏi mình còn sống không? Như những hạt nước mờ bám trên cửa kính Mù mờ như thế Cuộc đời chúng ta Cả Thượng đế quyền năng Im im như hạt nước không phát biểu Những câu thơ tinh khiết ban mai Như điều thanh sạch cần phải giữ Như cuộc đời hung bạo vẫn cần phải sống Anh lẫn vào đâu giữa đôi ba hạt nước mù Hạt nước đập cánh bay lên Hóa ra một con ruồi đồng Đôi khi giữa ruồi và nước Giữa những câu thơ Anh điên loạn đập cánh Và giữa những nhát chém xé gió Thời gian chết... TRẦN NINH HỒ Khoảnh khắc Làm sao bắt em dừng lại Em người của xứ - thẳm - xa Cảm ơn bóng mây giây lát Đã làm rợp mát đời ta Vô biên Mảnh vườn em qua ngày đó Lá xanh bay theo tóc mềm Cỏ xanh tràn theo gót nhỏ Để giờ vườn hóa vô biên. PHÙNG TẤN ĐÔNG Mùa Huế Mùa tím trên những tàn cao ngày gió tận thu cùng Ngọn nắng buổi xanh xưa đã trồi lên với cỏ Rồi sông rủ phố đi mưa rồi đường rao bán gió Anh cố dỗ đầu anh đừng ngủ quên trên vai anh TRẦN HỮU LỤC Ca dao chiều Bao giờ con nước ròng chảy ngược? Tôi tìm tôi trong... ca dao chiều Vạn hoa trái tôi chọn bông cải Gió về trời, vàng bay liu xiu... Bao giờ lục bình trôi trên cạn? Tôi tìm tôi nơi ngã ba sông Dập dình bè neo, mịt mờ bến Man mác ơi chiều... câu lý thương. Bao giờ lửa hồng trên tro lạnh? Tôi tìm tôi nơi góc riêng Ầu ơ... lời ru của kẻ chợ Giọt ca dao đâu của riêng mình. Bao giờ, bao giờ... là điều thực Trong từng lời ca dao chiều nay? Vàm sông thủy chung vẫn độ lượng Sông hòa với biển nước non này. PHẠM TRƯỜNG THI Phía trước Phía trước gập ghềnh chông gai ghềnh thác Biết thế người cứ chen nhau vượt lên Những khát vọng ước mơ nhuốm màu hư ảo Cái gọi thành tên cái không gọi thành tên Từng chặng, từng chặng đường miên man người ngã xuống Mắt vẫn trừng trừng hướng tới những miền xa Khi dừng lại bắt đầu tính đếm Các người là ai sao có thể hơn ta Lại đứng dậy bước chân thêm hối hả Đường hết lúc nào đâu có nhận ra. NGUYỄN MAN KIM Giọng ca màu rêu giọng ca màu rêu nhòa hơi sương nức tình hạt nắng cung thương đánh thức giấc tĩnh vật. tiếng gió rơi chao lòng bến đợi quán bờ sông chênh vênh lời sóng trôi nổi chuyện đã sang trang. sẫm tím dốc thu tiễn những mùa vàng đi xa thảm lá khô đồi thông lưu giữ bao dấu chân phiêu lãng. thả bước trên rãnh mờ ký ức nơi nồng nhiệt nắng mưa âm sắc nóng lạnh quyện lẫn vào nhau giễu cợt trí nhớ trắng. TÔN NỮ THU THỦY Trở về Con đường chở tiếng nhạc từ dòng sông Nối lại hồi chuông Tôi đi cùng những người bán rổ rá buổi chiều về Gặp vòm xanh long não Lãng quên cát bụi Con đường có vỉa hè cổ xưa Bầy chim nghiêng vai Nhẹ lòng. Trở về Như những hạt đời Từ vòng xe quay Từ sân ga Từ nỗi nhớ Băng qua bóng êm mát Một vòm trời như đáy mắt ai. Trở về Nghe tiếng nhạc Từ con đường Từ dòng sông Giữ mùi hương của mùa thu chưa qua Rồi thấy Trên đỉnh ngọn cây rừng xa kia Hồng hạc lại bay về. TRƯƠNG ĐĂNG DUNG Thỏa thuận Ngôi nhà muốn bay con đường muốn trôi dòng sông muốn dựng ngược các sự vật muốn được gọi tên các sự việc muốn có đời sống mới. Ngôn từ kết nối phân chia. Một người nói một người nghe một người nói nhiều người nghe nhiều người nói một người nghe nhiều người nói nhiều người nghe. Người nghe lặng lẽ nghe người nói thản nhiên nói người nghe tự hiểu người nói tự im và ngôn ngữ tự do tạo nghĩa. Thế giới không thuần nhất bấp bênh những ý nghĩa thoả thuận. 9-2010 LÊ HUY QUANG Chạnh lòng Quê hương miền Trung năm nào cũng lụt Con vẫn xa hoài vô ích lắm mẹ ơi Tết đến xuân về đào mai khoe sắc Chạnh lòng nghe bất chợt mưa rơi… ĐOÀN MẠNH PHƯƠNG Một ngày Trong đầy ắp những kích hoạt, những di chuyển không gian Sau mỗi hoàng hôn Thành phố gánh lấy cái bóng nặng trĩu của mình Mỗi hữu hình đặt cạnh một vô hình Khước từ lạnh lùng thản nhiên dứt bỏ Hiện đại thở bằng rất nhiều mảnh vỡ… Sống giản đơn giữa một thế giới đa nghĩa Ngày ngày Phơi phóng tâm tư Mong lý trí đừng tấn công nước mắt Mặc gió từng vuốt mặt Một trật tự như chưa từng yên lặng từ hàng cây trên phố thở ra những bóng râm Bao con đường bao hồn rêu vía ngõ Nếp nhăn nào khắc họa được nghìn năm Ngày chăn thả những hưng phấn mới Giấc mơ nào rụng rốn trong đêm Giữa bao chuyển động và kết nối Ngày có còn Hà Nội trong tim? CHÂU THU HÀ Cho người yêu dấu Anh, ngoài kia mưa nặng hạt Trong căn phòng chúng ta ấm áp Xin đừng rời xa em Trên cánh đồng mùa xuân đôi ta bay lên Níu mặt trời trăng sao nằm xuống Vòng tay anh làm gối êm đềm Suối tóc em bồng bềnh sóng Anh đưa em về với những bản tình ca Heniken đã cạn khô Chỉ còn men thoảng trong nhịp thở Tay trong tay xoay nồng nàn vũ điệu Em viết tên anh ngàn lần trong đêm Ký tự cùng em nhảy múa Anh ơi, em nhớ! Những hạt mưa lóng lánh thủy tinh Chở mùa xanh mắt lá Anh bay trong em với những cơn mơ lạ Sau dư chấn nụ hôn vòng tay xiết âm thầm Ám ảnh em trong cơn mơ chập chờn Khu vườn tình chỉ còn em với bao khao khát Từ khuôn mặt của những người đàn ông khác Hiện ra nụ cười rạng rỡ của anh LÊ NGÃ LỄ Lăn bóng đời Lăn đời qua phố đêm trăng Từng bước chân đếm mù sương ven đường Khát thèm ngọn gió buồn vương Bay trong cơn mộng miên man quán đời Mắt nhìn về phía sao rơi Khoảng không lắng một chỗ ngồi quạnh đau Mưa thu vàng ngón cỏ lau Giữ giùm sợi nhớ mòn rêu tháng ngày Lăn đời theo vết chim bay Còn chi chiếc bóng mà say bên đời LÂM ANH Cõi sương hoa Cùng đồng vọng về chao lá liễu Ơi! giọng em anh ngỡ giọng Tỳ bà Hay của chim sáo qua sông quành lại Phía chân cầu đang nhễu sương hoa ĐỖ VĂN KHOÁI Lục bát rời 1. Vay em một lúm đồng tiền Đêm về mua lấy một miền cỏ hoa Treo vầng trăng cuối trời xa Đợi khi đời chối bỏ ta... ta về 2. Con sông uốn khúc nằm kề Dễ gì để được đi về có nhau Chạm tay từ buổi ban đầu Cái nồng ấm tận ngày sau vẫn còn 3. Lấy gì để được ví von Nỗi xa người đã mấy hôm không về Hỏi trời mưa cứ dầm dề Hỏi mùa lặng lẽ bốn bề lá rơi 4. Em giấu gì sau nụ cười? Mà sao cứ mỉm... cho đời ta đau Bây giờ em bỏ đi đâu? Để câu lục bát vần gieo phải buồn! NGUYỄN KHẮC THẠCH Cảm thức đã khuất dần cánh buồm khát biển hoang thế kỷ may đo cúi chào nền may sẵn những số phận đầu thai ống nghiệm những rô-bốt bê-đê ngẫu hứng làm tình lịch sử lạc đường trong ý tưởng hư minh người sống cải biên di chúc người chết ngày tận thế niêm phong cõi hết mắt tục người trần phong thánh cho nhau phấn son nhoà hạnh phúc khổ đau thời thượng văn minh máu người như nước lã nơi cây cỏ trinh niềm hoang dã mỗi bước đi qua xanh mãi thuở ban đầu LÊ TẤN QUỲNH Nắng Những hớp nắng cuối cùng nhảy thót qua thung lũng của bầy sâu đẫm ướt Nhọc nhằn thôi cơ nhỡ bầy kiến mê man Và phía trong nẻo nguồn nợ nần ẩm mốc Giọng dế cười hênh hếch nách hang Đó là cái lắc đầu sim mua vết tích Phải lòng hoang lạc nỗi chim muông Nơi có những lời tiễn biệt Nấn ná loài ve tan tác nỗi buồn Trong thung lũng của loài sâu đẫm ướt Phơi mình mặc cả những nhởn nhơ Nơi bầy ong lơ là trốn ngủ Nắng cứ rã rời vây đốt giấc mơ (264/2-11) |
Một lần em vô ý đánh rơiTôi nhặt vội nụ cười bên giếng nướcChợt bắt gặp lòng mình hồi hộpPhút lặng người giấu kín vào trong
...Ai khao khát ngủ trên đỉnh Vinh QuangXin chớ vong ân quên lãng mọi điều...
LTS: Hội viên Hội Nhà văn thành phố Hồ Chí Minh. Hiện là Trưởng ban Văn hoá - Nghệ thuật báo Thanh Niên. Đã viết và in nhiều tập truyện ngắn, tiểu thuyết, tạp bút.Nếu dựa vào đó để xưng tụng” thì có lẽ với Nguyễn Viện, thơ chỉ là “tay trái”. Song tay trái mà rất “gân guốc”, đáng nể lắm. Sông Hương xin trân trọng giới thiệu một chùm thơ mới của Nguyễn Viện để bạn đọc cùng “ngự lãm” có đúng vậy không. SH.
Sinh năm 1965 tại HuếLà giáo viên THPT ở Krông Pắc, tỉnh Đắc Lắc.
I. Rồi quẩn quanh những tường mưa loang lổtự làm đầy mình bằng im lặng bằng nghe ngóng sự chuyển động của những câu thơ khúc ca xưa trên lửng lơ bìa sách cũ
Bạn đã đi qua cây cầu đó, và đã bình thản quay nhìn, những mảnhvỡ những ván đinh dây thừng, những vằn xoắn bứt tung rớt tả tơixuống vực sâu, nơi sóng nước đang ầm ào cuộn xoáy
...Trong vại chượp mắm phơi ngấu những linh hồn cáChảy rân rân trong da thịt con ngườiMáu ta nóng hay là nước mắm...
Những thiếu phụ vừa đi vừa vấn lại giấc mơ ngái ngủTrăng non ngậm sương, bầu vú họ ngậm trăng
Nhóng nhánh mắt chuồn chuồn bay thấpCỏ gà rưng rức lối gaiVáng trứng rộ tăm tăm mùa cá đẻ
Đó là hành trình của gióThổi qua mấy mùa chiêm bao
...kẹt cửa run nắm tay dịu dàngem đã về chưakhông có tiếng đáp lời, không còn ai...
Thành phố tôi như một ráng mâyTrôi ngoài cửa gióNhững lóng rêu lần qua tay áo rũ Cuối sông lơ đãng rượu như mình
Em đừng thả nửa giấc mơĐể không qua kịp nửa bờ lá dâu
những tình cờ mà con người ngỡ là sự sắp đặt của thượng đếtôi đã gặp ôngmột lầnhai lần
Morningtonban mai chạy tới chân mây rắc bạcgặm bình minh nở gặm cỏ non tơlốm đốm trắng những chú bò đực kiêu hãnh
lưng chừng sángngực em căng đầy giấc mơ anhlong lanh xanhmùa Đông phương trinh tiết
Vú nóngngười đàn bà dán thân thể nâu bóng vàonỗi đợi
Một tháng 30 ngàyMột năm 12 thángThời gian có thể đưa ra đong đếmTình yêu không thấy hình hài
Ta lặn vào nhau chênh chao nỗi nhớNhững niềm yêu lấm cát cuộn tràoÁnh lửa khuya phải chăng là ảoVẫy vùng trong mắt em sâu?
Người đàn bà se bóng tối trong tôikhông đêm tân hôntạo hóa nhọc nhằn đẩy bánh xe tạo hóavòng quay rớt một con ốc như con ốc sên nhòe nhoẹt nước trên đường đi qua