Thơ Sông Hương 02-2008 (4)

16:20 10/09/2008
Ngô Thị Hạnh - Vạn Lộc - Nguyễn Thiền Nghi - Lâm Anh - Hoàng Ngọc Quý  - Trần Thị Huê - Đường Xuân Sử - Dương Thành Vũ - Nguyễn Thị Liên Tâm - Bùi Đức Vinh - Công Nam - Nguyễn Thanh Tú - Trần Áng Sơn  


NGÔ THỊ HẠNH

Nuốt đêm

Tôi cúi mặt nhìn tôi
những vết xước tâm mình lồ lộ
vệt hình chữ ghen, chữ buồn, chữ muốn chết vì yêu…
gặp một lần để xa trăm lần khát đắng.
Tôi xé toạc tôi
trong nỗi tự dồn mình vào thế kẹt
đốt những vệt đen thành ánh nắng tràn mi
không tình yêu - không em - không anh
là tất cả.
tôi tự đâm mình
nước mắt chẳng nghĩa gì
bởi niềm tin mục vữa thây ma
đêm xồng xộc tràn vào nắng dãy dụa cùng linh hồn bay về miền
cực lạc - tôi

Tôi dán nỗi đau vào tôi
biết yêu nhau để thức tỉnh niềm đau cõi khác
chả điều gì có nghĩa
người ta trưởng thành từ ngộ nhận
em ngày ngày ghim gai nhọn vào thân
Tôi cúi mặt nhìn tôi
chờ cơn đau đến
biết nắng ngoài hiên đã nuốt chửng đêm rồi.
                                                                                ngày 19-11-2007

VẠN LỘC

Chiếc đồng hồ

Cần mẫn, siêng năng và nhẫn nại
Đo đường quả đất những vòng quay
Ba thanh đoản kiếm vung liên tục
Cắt vụn thời gian chẳng nghỉ tay.


NGUYỄN THIỀN NGHI

Miền đông và em

Lũng cao su vàng tuổi tháng mười rơi
Tóc mẹ bạc
Tóc em màu đất đỏ
Con rẫy lớn rúng mình xao xác
Tiếng mái tôn rách
Xốc ngược mây trời


Và em
Treo ngược hạnh phúc lên cây
Nơi gió về rứt đau từng ngọn lá
Đồi bật lời hú gọi lốc sâu
Nơi đốm đèn uốn cong mình xuống
Nơi cuộc tình vừa đến
Lại vừa đi

Ngày tháng lớn theo đường dốc ngóng
Cô đơn mượn gốc rễ bò lê
Gánh nắng mưa lên đồi
Nỗi buồn xoắn vỏ ốc làm chỗ trú
Được và mất
Khắc lòng bao điều chưa đạt

Em vớt nắng tươi hong lại tương lai
Mặc khó khăn gập theo chiều gấp của gió
Hy vọng neo tiếng cười trong
Niềm vui căng diều mới

LÂM ANH

Dột

Chỉ cần dăm bảy hạt mưa
Mái tranh cũng đủ ngày xưa dột về…

HOÀNG NGỌC QUÝ

Mùa xuân tiễn con đi học xa
                                                                                                Tặng con gái LH

Ngày bố tiễn con sang đất nước Hoa Anh Đào
Nắng dịu êm và khoảng trời cao rộng
Con đã qua một thời bé bỏng
Tuy lớn rồi, nhưng còn nhỏ giữa mùa xuân

Hành trình dài còn lắm nỗi gian truân
Đồ đạc mang theo nhẹ nhàng hơn nỗi nhớ
Nghị lực cao hơn cả thân hình bé nhỏ
Nhớ nhung nhiều nhưng con chẳng khóc đâu

Con đang qua một nước mạnh giàu
Lại giữa mùa xuân – hoa anh đào đang nở
Không chỉ ngắm hoa đâu mà học hành vất vả
Lao động miệt mài mới có được thăng hoa

Con đang cùng bạn bè bước lên đỉnh Ôlimpia
Hẳn lúc leo trèo có khi vấp ngả
Nhưng nghị lực, niềm tin sẽ giúp con vượt qua tất cả
Khó khăn nào cũng vẫn phải vượt qua

Mùa xuân này con đi học xa
Con sẽ biết thêm bao nhiêu điều mới lạ
Mùa xuân cho hoa và đến ngày ra quả
Để đem về gieo hạt ở quê ta

VÕ QUÊ

Hội vật làng Sình

Mơn man gió sông Hương tràn sắc nắng
Trống làng vang giục giã tứ phương về
Cờ xí rợp sân đình cao sới vật
Người chen người áo mới cạnh thâm the

Giải đai đỏ tấm lưng trần vạm vỡ
Chiếc đai xanh lồng ngực nở bóng ngời
Các chàng trai giàu tinh thần thượng võ
Quần thảo nhau hào khí xuân tươi

Tiếng cổ vũ vang rân cùng nhịp trống
Lời hô reo đừng “trắng bụng lấm lưng”!
Gió sông Hương thơm say nguồn chiến thắng
Những ngọn cờ phần phật nỗi vui chung

Từng tên đất tên làng kiêu hãnh
Theo cánh tay chàng đô trẻ lập công
Chòm râu trắng người già rung sảng khoái
Đàn em thơ rạng rỡ mắt xanh trong

Ngày hội vật làng Sình luôn sống động
Mái đình xưa truyền thống một đời dân
Con thuyền trôi giọng hò ngân sóng nước
Trai thượng đài gái trẩy hội mùa xuân

NGÀN THƯƠNG

Xuân vọng

Sáng nay ngồi nhổ cỏ
Tình cờ gặp nụ xuân
Năm nào chim tha hạt
Gieo trước sân ngập ngừng

Lạnh về hơn mấy chục
Tuổi xuân với quê nhà
Nghe trên tầng tháp cổ
Hững hờ tiếng rêu sa

Chút tàn phai lãng đãng
Băng qua đồng tháng giêng
Thắp nén hương vái mẹ
Vọng giữa trời linh thiêng...
 

DƯƠNG THÀNH VŨ

Trái pháo hoa

Trái pháo hoa bừng trong trời đêm
Cười lên em nếu không thể khóc
Hạnh phúc!
Cái giá bao cuộc đời phải trả
Đòn tra tấn âm âm ngực mẹ
Khi ngọn gió trở mùa lay động chùm hoa
Những trận sốt rét rừng làm môi anh tím ngắt
Trái pháo hoa bừng trong trời đêm
Nụ cười xuôi ngược Bắc
Tôi muốn trách anh cầm caméra
Không cho tôi nhìn thấy cô công nhân làm đường
Anh nhân viên gác hầm xa heo hút
Trái pháo hoa bừng trong trời đêm
Có nhà văn quân đội xin được dấu tên
Mới gặp lần đầu tiên
Đã chia cho tôi món tiền máu thịt
Chia khát vọng - niềm tin
Và những người bạn thân yêu
Từng đùm bọc tôi bằng cơm - cà phê và ngọn lửa
Trái pháo hoa bừng trong trời đêm
Ánh sáng nhận chìm nụ cười không cảm xúc
Cái bắt tay khuôn mòn công thức
Gương mặt khiêm cung phải đạo
Thấp thoáng sau màu áo
Những bài thơ nguội ngắt như lòng
Trái pháo hoa bừng trong trời đêm

NGUYỄN THỊ LIÊN TÂM

Chiều mùa thu hoa cải

Nhập nhoà chiều bước qua... chiều
Dùng dằng mái rạ buồn thiu thắt... lòng
Ô hay! Cải đã lên ngồng
Hoa vàng độ ấy, bên sông héo rồi!


Gió đưa cây cải về trời
Hoa tàn ở lại, đợi người cuối sông
Đò ai tao tác giữa dòng
Làm sao gỡ mối bòng bong... cháy tình


BÙI ĐỨC VINH

Xứ trầm hương

Thăm thẳm nguồn xa, mẹ cha yên giấc
Nốt nhạc muôn đời, một cõi hư vô

Ngát xứ trầm hương mây trời thinh lặng
Ai vương vào ta bao lời lem lấm

Hoa thảo mưa bay đỉnh chữ khổng lồ
Ta im không nói, cội bồ đề xanh

Tụng khẽ thời kinh gửi miền cực lạc
Mẹ cha thanh thản chín suối ngậm cười

Ngôi mộ lòng ai cao xanh vời mãi
Kính cẩn thắp lên một nén tâm thành

Mười ba bến nước cát lầm trĩu vai
Oan khiên trọn kiếp sao chìm người ơi!

Lại về vườn vải gặp hồn Ức Trai
Ngàn xưa sét đánh vẫn coi như đùa

Ở đời chỉ sợ sự thật nằm nghiêng
Ẩn mình ta mặc nhiêu khê đặt điều

CÔNG NAM

Thức
                      Chuyện cùng C.T.T

Nào em hé lộ vạt thơ
Để tôi thức dậy đôi bờ cỏ xanh
Thức âm u mở mát lành
Thức con đò chở ân tình ngược xuôi

Ruộng đồng quê của tôi ơi
Vụ tăng đời có no lời hát rong?
Gánh Hài cất bước thẳng, cong
Tôi theo tìm bến
                         mãi không thấy bờ!

May còn em
                         rộng vạt mưa
Thức giông gió cứu câu thơ nghẽn đòng
Thức dào dạt mọi dòng sông
Thức
con chữ chết
                        vỡ lòng văn chương.

NGUYỄN THANH TÚ

Nói gì trước mùa xuân

Những cơn bão mang khuôn mặt sát nhân
Đã trôi vào quá khứ
Cây ứa chồi non
Cuộc sống mải miết trôi trên con đường thời gian xa lắc
Còn em người lội ngược dòng
Má ửng đỏ sau mấy lần tím bầm ngâm mình trong cơn lụt
Em vẫn thế như mỗi lần em đến
Ấp áp, ngọt ngào!
Những tia nắng hồn nhiên của tuổi đôi mươi
Những ngọn gió vuốt ve thân hình thiếu nữ
Quà tặng mỗi căn nhà là hoa và áo mới...
Biết nói gì cùng em
Những gì chưa nói
Mùa xuân?


TRẦN ÁNG SƠN

Hải đảo

Khi rong biển còn dài
Đáy biển còn sâu
Núi non lởm chởm
Thần tiên thì có cánh
Chúng mình còn khoả thân
Thiên nhiên thì ưu tư hiểm ác

Em tóc cỏ màu nâu
Thở hơi dị thảo
Thân thể san hô
Tình yêu dễ bảo
Mặc áo bằng hoa cỏ thiên nhiên
Anh hãy còn diệu vợi
Học nói học nhìn
Và học yêu em bằng hoa đổng thảo

Núi kia đổ xuống
Biển kia hời hợt
Lá kia rụng xuống
Thân cây thì mốc meo
Súc vật thì hung dữ
Thiên nhiên nổi giận
Chúng mình thành bất kham

Ôi! 1000 – 900 – 64
Ôi! Cánh đồng cỏ của anh
Ôi! Cỏ hoa tiền sử
Em đã thoát hình với hai tay đầy lửa.
Anh gọi em chậm thưa
Chậm nói chậm nhìn
Chậm cảm thông như một vong nữ
Anh thân thể đầy những vết thương
Hoa cỏ đổi tên
Chúng mình đổi máu xương đổi họ

Em vẫn còn đó
Anh thì còn đây
Lục địa thì vẫn còn núi non
Biển khơi thì thêm hải đảo
Chúng mình xa lạ nhau

(nguồn: TCSH số 228 - 02 - 2008)

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • Tôi vấp ngã vào ban mai trong trẻoNước sông Hương xanh rười rượi tháng tưMưa đầu hạ, sấm chớp chừng vội vãCơn gió hoang lạ lẫm bước tôi về

  • LTS: Thanh Thảo tên thật là Hồ Thành Công, sinh 12 - 3 - 1946 tại Mộ Đức Quảng Ngãi. Tốt nghiệp khoa ngữ văn Đại học Tổng hợp Hà Nội 1969, vào bộ đội, làm báo ở Đài tiếng nói VN, đi chiến trường bộ cuối năm 1970. Là phóng viên chiến trường, ở Ban binh vận R. Sau giải phóng về trại sáng tác Quân khu 5, sau đó giải ngũ, về Hội Văn nghệ Nghĩa Bình và Hội Văn nghệ Quảng Ngãi. Hội viên Hội nhà văn, ủy viên Hội đồng Thơ Hội Nhà văn Việt . Đã in hơn 10 tập thơ và trường ca. Hai lần nhận giải thưởng của Hội Nhà văn Việt cho hai tập thơ “Dấu chân qua trảng cỏ” và trường ca “Những ngọn sóng mặt  trời”. Giờ vẫn làm thơ chơi và viết báo kiếm sống.

  • LTS: Trần Chấn Uy sinh năm 1957, tại Đức Thọ, Hà Tĩnh, hội viên Hội Nhà văn Việt . Anh là một nhà thơ trẻ đã có 5 tập thơ ra mắt bạn đọc. Trần Chấn Uy đi khắp nơi, say mê với cái mình đã chọn, diễn đạt nó với nhiều cung bậc. Tìm kiếm chân lý và cái đẹp để đưa vào thơ, với tấm lòng bao dung, nhân hậu, dưới góc độ nào, giọng thơ Trần Chấn Uy cũng chân chất, mộc mạc, nồng ấm. Nhà thơ Trần Chấn Uy hiện nay công tác ở Đài Truyền hình Khánh Hoà.

  • LTS: Dạy toán nhưng rất yêu thơ đó là điểm đặc biệt của con người Lê Quốc Hán. Lê Quốc Hán viết thơ nhiều. Thơ anh đã in hầu hết các báo ổ địa phương và trong nước. Thấm đẫm mồ hôi của người lao động, anh luôn nhìn cuộc đời với đôi mắt yêu thương, đầy trân trọng. Hồn hậu, mộc mạc, chân chất mà vẫn nói được cái mình gửi gắm không chút sáo cũ, âu đó cũng là điểm mạnh trong thơ Lê Quốc Hán.Lê Quốc Hán hiện nay là Tiến sĩ trường Đại học Sư phạm Vinh.

  • LTS: Sinh năm 1969 đã có 2 tập thơ riêng. Là một cây bút trẻ luôn có ý thức làm mới thơ. Tập thơ đầu tay “Dòng sông cháy” của chị vừa ra mắt bạn đọc đã nhận được giải thưởng văn học của Ủy ban toàn quốc Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam 1997.Táo bạo, trăn trở cho cái mới. Khắt khe, đòi hỏi cao chính mình trong lao động nghệ thuật; Nguyễn Bảo Chân đã chọn cho mình một cách đi riêng trên con đường thơ ca. Với ngôn ngữ thơ hiện đại, với hình tượng thơ kỳ lạ - qua cảm xúc tinh tế của một tâm hồn nhạy cảm, Nguyễn Bảo Chân đã mang đến cho bạn đọc những bài thơ hay. Hiện nay Nguyễn Bảo Chân công tác ở Đài Truyền hình Việt - phụ trách chương trình “Tác phẩm và dư luận” trên sóng VTV3.

  • LTS: Sinh năm 1943 ở Hà Nội. Nhà thơ Phan Thị Thanh Nhàn là một cây bút nữ nổi tiếng. Với chất thơ dịu dàng, đằm thắm, chị đã đem đến cho thơ Việt một giọng riêng. Chị không tìm kiếm những tứ thơ lạ, mà làm lạ những tứ thơ tưởng như đã cũ. Với 6 tập thơ và 2 tập truyện thiếu nhi, Phan Thị Thanh Nhàn đã nhận được nhiều giải thưởng văn học. Nhà thơ Phan Thị Thanh Nhàn hiện nay là UVBCH Hội Nhà Văn Hà Nội và là chủ nhiệm câu lạc bộ nhà văn nữ Việt .

  • Giọng nói chỉ còn thoang thoảngđồng cỏ hoa vàng

  • Thiên niên kỷ mới vẫy ta sangkhốn nỗi quà xuân chưa sẵn sàng

  • Tặng nhà thơ Lâm Hiểu Đông  Trời đang mưa mát câyQua công viên Thâm Quyến (*)- Cả thế giới trong nàyTựa bảo tàng bày biện

  • Tôi ra lệnh cho giao thừa dừng lạiThế kỷ XX khoan hãy ra điThế kỷ XXI đừng đến vội

  • Mùa thu hẹn ta về Hà NộiTa rong chơi quên cả lối vềMột mình phiêu lãng miền sơn cướcVui cùng trăng cụng chén sơn khê

  • Vô tư quá tôi trở thành khờ dạiNên chi lỡ hẹn một lời thề

  • Ba bông hoa mang đêm phi qua                                             vườn saoanh và em định mệnh dịu sángmở địa cầu trinh tiếtlửa quàng xanh yếm cổ mùa đông

  • Cơn lũ xoáy mòn vai mẹGiạt trôi manh áo em thơNhận chìm bếp lửaNhững hạt lúa không biết lội

  • Em huyền ảo với mùi hương hoa đạiVà trắng trong như một búp sen hồTôi lầm lỡ nói lời vụng dạiKẻ phàm phu tục tử đến sân chùa.

  • Người nghệ sĩ lang thangMùa xuân chạm khắc nụ cười                                    ẩn sâu trong từng ô vuông cửa khép

  • Ơi con chim nhỏ của ta ơiBão tố đêm qua đã dịu rồiNước nước vây quanh thành ốc đảoChỉ còn chim nhỏ với ta thôi

  • ...Ta chỉ là hạt bụiGiữa đất trời mênh mông...

  • ngày tình yêu chớm nởnhững bông hồng ngát hươngbây giờ hoa, em hỡicánh rã rơi lạnh lùng

  • ...Đàn bướm bay quaÔi những đàn bướm cứ bay qua vườn...