LTS: Đã có đến 15 tập thơ BTT đến với bọn đọc theo phương châm các tác giả cùng với Hội Văn học Nghệ thuật hợp sức xuất bản. Chúng tôi xin giới thiệu 3 chùm thơ của 3 tác giả có tập thơ đầu tiên đến với bạn đọc: Anh Hải Kỳ, anh Vĩnh Nguyên và anh Nguyễn Loan.
Sông Hương
HẢI KỲ
Chơi chùa Bảo Quốc
chùa đâu thấp thoáng sau cây
lên cao mấy bậc đá dày phong rêu
ở đây là cõi phiêu diêu
hương hoa lan cứ quấn theo bước người
tiếng con chim phật nghe rồi
cứ nghi hoặc đấy là lời hư vô
như là từ xửa từ xưa
khổ đau luyện mãi mà chưa thoát trần
đi cùng anh nhé, nhẹ chân
em lên cao nữa cho gần hương lan
ở đây là cõi siêu phàm
vương mùi hương ấy lại mang lấy tình
mùi hương như chợt lung linh
lại như sóng dậy bồng bềnh khoảng không
hương thơm xa những chờ mong
hương thơm sâu những mơ mòng ước ao
thôi đừng lên nữa trên cao
quấn mùi hương gỡ thế nào cho ra
anh thì sợ lúc chia xa
hương em chẳng nhớ thơm qua bên này
(Rút trong tập "Đồng Vọng")
Người hành khất
người hành khất trên đường người hành khất
chìa tay xin đã mấy trăm năm
manh áo rách trên người manh áo rách
cũng tả tơi bằng chừng ấy thời gian
trời cao quá, ở trên đầu, cao quá!
và dưới chân đất cũng quá rộng dài
người hành khất chẳng làm ai lạ cả
giữa bán mua vội vã hàng ngày
cứ như thế im lìm pho tượng
tay chìa xin như đá, cỏ và cây
ở đâu đó trên đời điều sung sướng
đóng đinh niềm đau khổ với người đây
người hành khất đứng xin nhiều thế kỷ
giữa lòng tay rơi rụng tháng cùng năm
tờ lịch cũ như đồng tiền bố thí
của tình thương xưa cũ hóa thành câm
9 - 1983
(Rút trong tập "Đồng Vọng")
VĨNH NGUYÊN
Không đề 1
Ngày xấu nhất, giờ xấu nhất, giây xấu nhất
Khi em bỗng nói: không yêu anh
Anh chợt nhận ra điều bấy lâu cảnh giác
Giờ hiển hiện có kẻ địch tình
Với kẻ ấy, anh cầm dao sắc
Anh tập ném cổ chai, anh tập vít dây thừng
Con tim anh nóng như lửa đốt
Bởi luôn mài vòm ngực - bó gươm cong
Anh xông lên, anh xông lên trước
Số phận kêu phân định rõ ràng
Như con tàu trước làn sóng đập
Anh vốn xưa một thủy thủ ngang tàng
Không giải thích, vạn lần không, em hỡi
Máu đã sôi máu chảy thâm cuồng
Anh dẫu chết chứ không để mất em
Không để mất em vào tay tình địch!
Với kẻ ấy, anh cầm dao sắc
Anh tập ném cổ chai, anh tập vít dây thừng
Con tim anh nóng như lửa đốt
Bởi luôn mài vòm ngực - bó gươm cong
Đây: ngày tốt nhất, giờ tốt nhất, giây tốt nhất!
(Rút trong tập “Mây đá nhớ nhau”)
Không đề 3
Đời ta rồi thua cả loài cỏ dại
Thua cả đám liu chiu dế trũi dế mèn
Là khi ta nằm dài đáy huyệt
Đám liu chiu cỏ dại mọc đè lên
Không ai tránh được giờ kết thúc
Đức mẹ hiện ra đâu đó, năm nào...
Người sùng đạo cứ tin là có thật
Còn người thường bác bỏ từ lâu
Anh và em trước sau gì cũng vậy
Lúc rễ cây hút tủy ống xương khô
Bao đốt xương ra rỗng như ống trúc
Ai còn hát theo chỉ vào những nấm mồ
Chỉ lạnh buốt những đốt rời lạnh buốt
Mạch nước ngầm năm tháng xói âm thầm
Rồi vụn nát trong lòng đất ướt
"Thân cát bụi sẽ thành..." người sùng đạo hãy còn tin?
Cuộc đời ta mới đi một nửa
Và nửa sau mới quý vô cùng
Chớ hờn dỗi vu vơ chớ điên khùng gớm ghiếc
Cứ nói “em yêu anh” và ngược lại tốt hơn chăng?
Và bạn hỡi, chớ dông dài tham luận
Nó thừa ra khi ta hiểu nhau rồi
Và em nữa nói gì như cám rắc
Anh mịt mù giữa tăm tối - than ôi!
Đời ta rồi thua cả loài cỏ dại
Ta cứ tin như thế vững lòng hơn
Để bàn tay với bàn tay lại nắm
Và làn môi tìm tới nụ môi hôn.
(Rút trong tập “Mây đá nhớ nhau”)
NGUYỄN LOAN
Giọt mưa
Tôi - giọt mưa
sáng nay
tạm biệt bầu trời
về với những cánh đồng, những khu vườn hạn hán
Vừa gặp tôi từng ngọn lúa, nhành cây
sắp hấp hối vội đưa tay cầu cứu, đón mừng
Trong khoảnh khắc
tôi tan ra trên thân thể đất đai
tìm đến nuôi cội rễ
da dẻ cây vườn bỗng thắm
Tôi thấy mình thật hạnh phúc
bởi được tái sinh cuộc sống cho muôn loài
Tất nhiên tôi không nghĩ đến sự ban ơn
Vì tôi có niềm vui được biết khắp đó đây
nhờ chiếc thuyền mây mang động cơ của gió
Và tôi được tồn tại cũng nhờ
các sông, biển, ao, hồ
1988
(Rút trong tập "Lá thời gian")
Không đề
Em đừng trao cho tôi một nắm tiền
Vô ích
Tôi không phải nhà chế tạo thơ
Cũng không là cái máy
Nếu em là khách đặt hàng
em hãy đi nơi khác
Nếu cần thơ
em cố gắng đợi chờ
Một năm
Mười năm
Có thể lâu hơn nữa
Tôi sẵn sàng tặng em Bông - Hồng - Thơ
Nhưng trước hết
em phải gây cho tôi khóc
em phải làm cho tôi cười
Tôi mới có được bài thơ hay nhất
Đầy khổ đau, hoặc đầy niềm vui
Còn tiền ư? - tất nhiên - cần lắm
Nhưng với thơ không có nghĩa gì
Ai dại dột làm thơ kiếm sống
Là tự mình đem bán mình đi.
1986
(Rút trong tập "Lá thời gian")
(TCSH39/09&10-1989)
Huỳnh Lê Nhật Tuấn, Bùi Văn Dung, Vương Tuyết Mai, Vi Thuỳ Linh
THU NGUYỆT...Rồi đây dần tóc bạc màuRồi đây mình sẽ mất nhau hay còn?!...
NGUYỄN VIỆN...Những con người rơi vãi từ giấc mơ địa ngục ẩn khuất dưới bóng những gốc cây khóc...
ĐOÀN MẠNH PHƯƠNGHội viên Hội Nhà văn Hà Nội. Đã đoạt 4 giải thưởng thơ trung ương và địa phương. Trong đó có Giải thưởng cuộc thi thơ Tạp chí Sông Hương năm 1996.Hiện đang công tác tại Trung tâm phát triển Văn học và Tri thức - Hội Nhà văn Việt .
MAI VĂN PHẤNTên khai sinh đồng thời là bút danh. Sinh ngày 16-1-1955 tại huyện Kim Sơn, tỉnh Ninh Bình. Hiện sống và làm việc tại Hải Phòng. Hội viên Hội Nhà văn Việt .
MAI NGỌC THANH...Tôi mới chỉ tìm thấy phần Đất nổiBiển cả còn vô số những cái phải khám phá ở tầng sâu...
ĐÀO VIẾT BỬUNụ cười ai bỏ sau lưngGió qua lững thững trên từng liễu nghiêng
LÊ BÁ DUYBiết bao ca khúc để đờiMênh mông một cõi đất trời cưu mang
PHẠM BÁ NHƠNĐôi chân bước giữa phố người nắng nhạtChợt nhiên nghe giọng thác đỗ quyên xưaThuở ta đến em cũng vừa mới đếnMưa đầu mùa rớt xuống hạt lưa thưa
NGUYỄN TIẾN CHỦNGBồng con đứng tự bao giờMà thành tượng đá Vọng Phu thế này?
THIỆP ĐÁNGĐiệu slow ru ngủ những ghềnh đáSự êm dịu chậm rãi của sóng biểnVà những chiếc hài thuyền lửng lơNhư không biết về đâu
TÔN PHONGLam lũ đôi taycày xới cánh đồng mộng mịgieo gặt rong rêu
NGUYỄN HỮU QUÝMưanhư đã từng mưatrên ngực em.
TRẦN HỮU LỤC...Làng xưa chớp loè đèn xanh, đèn đỏCồn cát ơi! Nhớ quá một mảnh trăng quê...
NGUYỄN ĐÔNG NHẬTMây bay điCó tiếng động gọi về ngày đã mất.
LÊ ANH DŨNG...Áo dài em nền nã dịu dàngrơi hết kiếm anh hùng Lương Sơn Bạc...
DZIỆP THẢO MINH DZƯƠNG Tặng MẹNgồi nép vào mãi phía trongNgười hay dấu hỏi mà cong thế này
ĐOÀN LAMcòn đâu áolụa xênh xangrêuxanh đền các lầu vàng hiênmưa
Rồi một ngày bước giang hồ chợt mỏiTa bỗng thèm một góc ấm, bỏ cuộc chơi,Nơi ta về sẽ chẳng còn ai ở đó,Lối đã rêu, buồng đã quạnh hơi người...
Nhảy múa bên triền sôngCác em có nghe thấyỞ nơi nào, cá quẫy mơ hồỞ nơi nào, đất đang lởỞ rất xa thế giới con người?