Sợi dây rối rắm khó lần

15:05 12/02/2020

JEAN D’ORMESSON   

Jean D’Ormesson (1925-2017), Viện sĩ Viện Hàn Lâm Pháp; là một nhà văn hàng đầu của nước Pháp, “nhà văn của hạnh phúc” như người Pháp thường ca ngợi. Ông đồng thời là nhà triết học, nhà báo nổi tiếng, đặc biệt là những tiểu thuyết lịch sử giả tưởng, những tác phẩm văn học đậm mùi triết lý về cuộc sống và con người. Ông có trên 40 cuốn tiểu thuyết, phần lớn được ca ngợi và tái bản. 

Nguyên tác tiếng Pháp tiểu thuyết "Một điều lạ thường vào ngày cuối của thế giới” - Ảnh: internet

Sông Hương giới thiệu đoạn 2 trong cuốn tiểu thuyết “Một điều lạ thường vào ngày cuối của thế giới” xuất bản năm 2010. Một tác phẩm văn học nhưng đề cập đến nhiều vấn đề trong cuộc sống của đông tây kim cổ. Những nhân vật trong phần dưới đây “Giấc mơ của cụ già” và “Sợi dây rối rắm khó lần” đều mang tính chất tượng trưng và triết lý.  

Những con thằn lằn to kinh khủng đã biến mất từ lâu lắm rồi, từ cái gì đó như sáu mươi lăm triệu năm. Nhưng con người không hay biết gì chúng. Con người thời đó cũng không biết được con vật rất to lớn mà không một người nào thấy và chúng ta gọi chúng là thằn lằn to kinh khủng chưa bao giờ xuất hiện. Những tổ tiên đó của tổ tiên chúng ta cũng không được biết rằng một số trăm năm của hàng nghìn năm trước các tổ tiên của chính họ đã đến từ châu Phi. Và cả những tổ tiên của các tổ tiên họ đã dùng tứ chi để dạo chơi trên các cành cây hoặc trên các thảm cỏ. Họ hầu như không được hay biết gì. Còn xa chúng ta nhiều lắm và dù vậy khi có một chuyện ngược đời làm sửng sốt, chúng ta biết điều đó nhiều hơn họ về một quá khứ ngày càng xa lắc xa lơ. Họ đều rất trẻ. Nhanh hơn và khéo léo hơn chúng ta nhưng đầu óc họ lại tối mù. Và họ không đông lắm. Có thể có một vài nghìn cá thể, tất nhiên lúc đầu còn ít. Một vài chục ngàn năm sau, họ bắt đầu biết đi. Họ tương đương một đám đông ngày nay trong sân bóng đá hoặc một đêm hòa nhạc rock. Họ ít hơn rất nhiều so với những đoàn người của một đám biểu tình quần chúng trên những quảng trường và những đại lộ một thủ đô hiện thời. Họ là vị muối mặn mà của đất và họ không hay biết điều đó. Họ sống mãi.

Họ bắt đầu đứng lên. Họ mở to mắt dần nhìn lên trời. Họ dùng đôi tay để làm ra những dụng cụ đi săn đi câu và chống lại kẻ thù. Họ canh giữ ngọn lửa đã cất kỹ trong nhà và lưu truyền như một kho báu từ thế hệ này đến thế hệ khác. Họ chết khi còn rất trẻ, số đông thường là ba mươi năm. Họ vui đùa. Họ huýt lên như những bầy chim. Họ bắt đầu nói. Có khi họ hát lên. Những người có khiếu trong họ vẽ trên gạch những con vật hoặc những đồ vật quen thuộc với họ: những con ngựa, bò rừng, con cá,những mũi tên. Họ cũng thổi sáo. Họ cũng may vá. Họ tập luyện những kỹ thuật mới và dùng lửa để nấu món ăn hoặc để nung những tượng nhỏ bằng đất sét. Họ bắt đầu dựng lên lịch sử không bao giờ kết thúc. Và cả những ý nghĩ đen tối chớm nở trong đầu họ.

Tôi không biết rõ nhưng chắc là họ đã ở trong các hang động, những chiếc lều, những nhà sàn quanh những hồ ao hoặc giữa vùng đầm lầy trong những loại ổ treo giữa các cành cây. Đã liên tục có những mùa hè rất nóng và những mùa đông giá lạnh. Thường có mưa, có tuyết, có những cơn gió, sấm và chớp được cho là sự nổi giận của những sức mạnh chưa được biết đang ngự trị trên cao, tránh đi những tai nạn đang đè nặng lên những sinh vật đau khổ sống dọc theo những con sông trong những rừng sâu hoặc giữa các ngọn đồi.

Ban đêm khi đẹp trời, có một đứa trẻ hoặc một người già bốn mươi tuổi may mắn thoát được bệnh tật, thú dữ, họ đã chiến đấu chống lại kẻ thù, ngắm nghía những vì sao sáng lạn trên đầu họ.

Một cảm giác lo sợ và ca ngợi tràn vào tim óc họ. Ai có thể giữ được vững chắc những bó đuốc đầy sức sống tưởng như chọc thủng được vòm trời đêm ấy nếu không phải là những sức mạnh bị đày đọa vào đất này hoặc bị những sức mạnh khác hùng mạnh hơn hoặc đang có nhiệm vụ quan sát những người đang sống chăng? Lâu lâu, một vệt dài sáng rực lướt qua bầu trời và gieo rắc lo sợ xuống vùng đất đang ở. Việc quay đi quay lại đều đặn của Mặt trời và những chu kỳ của Mặt trăng nuôi sống thêm những chuyện cổ tích không bao giờ cạn và ngày càng trở nên khó hiểu. Đôi khi, mà cũng hiếm xảy ra, cứ mỗi trăm năm hoặc hai trăm năm,không có vầng mây nào thoảng qua, Mặt trời giữa ban ngày và Mặt trăng giữa ban đêm bỗng nhiên bị che khuất đi không nhìn thấy được mà chẳng có nguyên nhân nào rõ rệt. Nỗi khiếp sợ xâm chiếm họ, cả những người dũng cảm nhất. Đám đông khiếp đảm xin hứa với những thần linh trên trời và dưới đất cả những thứ gì các vị đòi hỏi: các món ăn, sự giàu có, vật trang điểm và những mặt nạ, máu tươi của những sinh vật bị hiến tế phục vụ cho sự sống còn của vũ trụ. Đã qua hàng trăm của hàng vạn năm, con người không giữ được mảnh đất họ đã tạo ra vì họ được các thần linh tạo ra tùy theo số phận, họ chỉ được ăn ở trong một vài khoảng đất nhỏ của vũ trụ quanh họ mà thôi.

Đây là lần đầu tiên họ được sinh sống trong những khu rừng, những đám bụi thấp có một ít cây to trong những trảng cỏ, những đồi núi, cạnh biển hoặc những con sông lớn. Người châu Á hoặc châu Âu, châu Phi đã có từ lâu hoặc người châu Mỹ rất lâu sau này là những con khỉ, là những con người. Những con người thực thụ. Những con người giống như anh và tôi. Diện áo quần đúng mốt hôm nay, hầu như anh đã nhìn ra họ trên tàu điện ngầm hoặc trên đường. Họ không phải là những loài khác biệt. Họ nằm trong giống người như chúng ta. Họ và chúng ta - dù họ là những đoàn người do chúng ta đặt ra - Tất cả chúng ta có một cội nguồn chung. Tất cả chúng ta ra đời từ một tử cung. Tất cả chúng ta đều là những người Phi châu có sửa đổi do thời tiết gây ra.

Một sự khác biệt đáng chú ý đặt ra là vấn đề giới tính: có những đàn ông và những đàn bà và cần phải có một đàn ông và một đàn bà để có một đứa con. Trải qua hàng ngàn lần của hàng ngàn năm cho đến chúng ta trong tất cả mọi hoàn cảnh, hai giới tính đó kết hợp với nhau để lịch sử tiếp diễn.

Lịch sử chuyển động chậm chạp. Con người còn rất trẻ: họ không có quá khứ. Họ chỉ có tương lai. Họ bước đi để đi xa đến những nơi khác. Thời kỳ đó, Trái đất rất nhỏ bé với chúng ta nhưng nó đã rất mênh mông. Để cho những không gian đó hết chỗ tận cùng và được khám phá đầy đủ để con người chưa biết có thể trải qua, cần phải có thời gian. Đã có nhiều thời gian rồi, cần phải có nhiều thời gian nữa và nhiều thời gian nữa và mãi mãi có nhiều thời gian nữa cũng như đã có nhiều không gian. Những con người đầu tiên luôn tin chắc sẽ tìm thêm những cái mới đằng sau một chân trời chưa bao giờ là cái cuối cùng. Và cả thời gian nữa cũng đã vô tâm và vô tận trải qua. Thế là nhiều ngàn năm chất chồng lên nữa: thời gian vô tận đáp lời cho không gian vô tâm. Quả Địa cầu luôn luôn không biên giới và những ký ức dần phai.

Lê Trọng Sâm dịch  
(SHSDB35/12-2019)


 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
  • HÀ KHÁNH LINH                Trích tiểu thuyếtCHƯƠNG I

  • LTS: Những năm trước đây, khi ra mắt bạn đọc Đường thời đại đã được đánh giá như là một bộ trường thiên tiểu thuyết tư liệu lịch sử viết về đề tài chiến tranh nhân dân; phản ánh chủ nghĩa anh hùng cách mạng của cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước của dân tộc ta. Tác giả là một người con quê hương Thừa Thiên Huế anh hùng, là một người lính đi từ trong mưa bom bão đạn của cuộc chiến ấy mà ra. Ông đã dành hơn 20 năm lao động cật lực và còn tiếp tục nhiều năm sau nữa để theo đuổi đến cùng công trình đồ sộ này của mình.Phần I với 77 chương, dày 2000 trang chia làm 4 tập, được NXB Quân đội nhân dân ấn hành năm 1991 (tái bản có sửa chữa bổ sung năm 1994). Phần II đã xong với 90 chương chia làm 5 tập (sắp xuất bản). Phần III (theo tác giả) dự kiến bản thảo cũng khoảng như vậy...Nhân dịp kỷ niệm 35 năm chiến thắng Xuân 68, Sông Hương xin trích đăng chương 76, phần II "Chiến tranh cục bộ của đế quốc Mỹ ở Việt Nam" trong bộ tiểu thuyết Đường thời đại của nhà văn Đặng Đình loan.                         TCSH

  • ĐỖ KIM CUÔNGLTS: Chiến tranh chống Mỹ giải phóng dân tộc đã lùi xa hơn 30 năm, nhưng vẫn còn là nỗi ám ảnh của nhiều nhà văn. Tiểu thuyết “Phòng tuyến sông Bồ” của nhà văn Đỗ Kim Cuông với gần 500 trang sách, phản ánh cuộc chiến đấu của quân dân Thừa Thiên Huế từ sau cuộc tổng tấn công Mậu Thân 1968 đến ngày giải phóng.

  • NHỤY NGUYÊN      

     

    Trích tiểu thuyết

     

    Tiếng xe máy rù ga vô quán. Tiếp sau là tiếng xê dịch bàn ghế, sau nữa là tiếng chặt đá chan chát. Ồn ào. Phòng kara bật sáng. Máy hát khặc khặc mấy tiếng thật dữ, tưởng bung cả màng loa.

  • HÀ KHÁNH LINH(Trích tiểu thuyết)

  • MARCEL PROUSTL.G.T: Khác với Kafka là nhà văn mà tác phẩm được dịch khá nhiều ở Việt , Proust chỉ có một cuốn được dịch (Dưới bóng các thiếu nữ đang hoa) và chắc chắn ít người đọc nó. Nhưng do sự toả sáng của tên tuổi và của tác phẩm, Proust hình như vẫn là một nhà văn quen thuộc với độc giả Việt Nam, ít nhất với những độc giả hay đọc sách và tạp chí văn học.

  • NGUYỄN QUANG HÀ(Trích tiểu thuyết)...

  • NGUYỄN QUANG HÀLGT: Vùng lõm là cuốn tiểu thuyết của Nguyễn Quang Hà viết về người lính, người du kích và người dân trong “vùng lõm” nằm lọt thỏm giữa vùng địch tạm chiếm. Không ở đâu người dân đối mặt với kẻ thù nghiệt ngã như “vùng lõm”, không một tấc sắt trong tay, lực lượng đối trọng một trời một vực. Người dân ở đây đã đối mặt với kẻ thù bằng chính lòng yêu nước của mình. Sông Hương trân trọng giới thiệu một chương của một cuốn tiểu thuyết này.                                                                                                                S.H

  • THÁI VŨLGT: Nhà văn Thái Vũ với những cuốn tiểu thuyết lịch sử nổi tiếng như Cờ nghĩa Ba Đình, Biến động - Giặc Chày Vôi, Huế 1885... nay đã gần 80. Tuổi già sức yếu song ông đã hoàn thành tập Hồi ức, gồm 4 phần dày dặn. Trong đấy phần II: HUẾ - QUẢNG NGÃI VÀ LK5 là những trang hồi ức đầy “xốn xang” trước và sau CM tháng Tám.Sông Hương xin trích đăng một phần nhỏ gửi tới bạn đọc nhân kỷ niệm ngày CM tháng Tám thành công và Quốc khánh 2 – 9.

  • TAKAGI NOBUKO  LGT: Takagi Nobuko sinh năm 1944, là nhà văn nữ nổi tiếng hiện sống và viết tại thành phố Fukuoka và hiện là Giáo sư danh dự của Đại học Kyushu . Bà là phụ nữ Nhật đầu tiên được giải thưởng văn học Akutagawa với tiểu thuyết Idaku Tomo Yo (Bạn ơi giữ lấy ngọn đèn). Bà còn được trao giải thưởng Văn học nữ Nhật Bản với Tiểu thuyết Suimyaku (Mạch nước) và giải thưởng của Bộ trưởng Văn hóa Nhật Bản với tiểu thuyết Toko no ki (Mờ ảo bóng cây).

  • TÔ NHUẬN VỸ           (Trích tiểu thuyết )...2. Chiếc cầu xa lộ ào ào xe qua và gió chiều bất chợt. Ngọn gió nồm phóng khoáng hình như thổi về phố sớm hơn mọi chiều cũng không làm loãng bớt đi không khí nồng bức đặc quánh giữa mùa hè của vùng cầu trung tâm thành phố.

  • NGUYỄN KHẮC PHÊL.T.S: Tiểu thuyết “Thập giá giữa rừng sâu” viết về cuộc chiến đấu bảo vệ rừng - cũng là cuộc chiến đấu chống lại sự tha hoá “vô đạo” của con người trước mọi th cám dỗ. TCSH trích giới thiệu 2 chương miêu tả chân dung một chiến sĩ kiểm lâm - một cựu chiến binh, một người cộng sản - trong cuộc chiến đấu quyết liệt và phức tạp này.

  • NGUYỄN THỊ THU SƯƠNGLTS:“VƯỢT CẠN” là nhan đề bộ tiểu thuyết 2 tập của nữ tác giả Nguyễn Thị Thu Sương.Cuốn sách đề cập một đề tài muôn thuở nhưng luôn luôn mới mẻ hấp dẫn của con người: tình yêu và lao động.

  • LGT: Vũ Quỳnh Hương, tên thật là Nguyễn Vũ Quỳnh Hương, sinh năm 1957 tại Huế, hiện sống và làm việc tại San Jose, California (Hoa kỳ), đã có nhiều sáng tác thơ, văn trên các tạp chí Văn, Văn học và nhiều tuyển tập thơ văn ở hải ngoại. Tiêu biểu trong số đó là CUNG THỨC CÙNG THƠ MỘNG (thơ, in chung với Trân Sa, Lê Thị Huệ), MIỀN VĨNH PHÚC...