Ngọn đèn xanh

16:33 02/12/2008
ALẾCHXĂNG GRINTại Luân Đôn, mùa xuân năm 1921, có hai ngài trung niên ăn mặc sang trọng dừng chân ở góc đường, nơi phố Pakađilli giao nhau với một ngõ nhỏ. Họ vừa ở một tiệm ăn đắt tiền đi ra. Ở đó, họ đã ăn tối, uống rượu vang và cùng đám nghệ sỹ của nhà hát Đriuđilenxky đùa cợt.

Giờ đây, điều làm cho họ chú ý là một người ăn mặc tồi tàn, độ chừng hai mươi lăm tuổi đang nằm bên cạnh đám đông bắt đầu xúm lại.
- Xtiltôn! - Thấy ông bạn cao lớn cúi xuống nhìn người đang nằm, quý ngài to béo nói với giọng ghê tởm. - Thề danh dự là cái xác chết này không đáng được quan tâm đến mức như thế. Hắn ta say rượu hoặc đã chết rồi.
- Tôi đói… và tôi hãy còn sống…-  Con người khốn khổ ấy thều thào và cố ngẩng lên nhìn Xtiltôn, lúc này đang trầm ngâm suy tính một điều gì đấy.
-
Này Râymer! - Xtiltôn nói, -  Đây là cơ hội để thực hiện một trò đùa. Tôi vừa nảy ra ý này hay lắm. Tôi chán những trò tiêu khiển bình thường lắm rồi, mà muốn đùa cho thật khoái chí thì chỉ có mỗi cách là biến con người thành đồ chơi sống.
Những lời đó được nói rất khẽ, vì thế người vừa mới nằm trên mặt đất, bây giờ đang ngồi dựa vào hàng rào, không thể nào nghe thấy được.

Với Râymer thì thế nào cũng được nên hắn chỉ nhún vai một cách khinh thường và chia tay với Xtiltôn, đến câu lạc bộ của mình để tiêu khiển thì giờ, còn Xtiltôn thì cùng với viên cảnh sát đỡ người cơ nhỡ lên chiếc xe ngựa dưới sự tán thưởng của đám người tụ tập.
Chiếc xe ngựa đi về hướng một trong những quán rượu ở Gaixtrit.
Kẻ lang thang không cửa không nhà ấy là Giôn Ip. Anh từ Ailen đến Luân đôn để kiếm việc làm. Ip mồ côi cha mẹ và được gia đình một người kiểm lâm đem về nuôi dạy. Ngoài trường tiểu học ra, anh không được giáo dục ở một nơi nào khác nữa.
Khi Ip được mười lăm tuổi, người kiểm lâm qua đời, những đứa con lớn của ông ta cũng bỏ nhà ra đi - người sang châu Âu, kẻ đi nam Uênxơ, người sang Mỹ. Ip đi làm thuê cho một vị điền chủ. Về sau, Ip phải nếm mùi vất vả của nhiều nghề, từ nghề thợ mỏ, nghề thuỷ thủ cho đến nghề hầu bàn trong quán rượu. Nhưng đến năm hai mươi hai tuổi thì anh bị sưng phổi, và sau khi ra viện, anh đã đến Luân Đôn để tìm vận may của mình. Thế nhưng chẳng bao lâu, nạn cạnh tranh và thất nghiệp đã cho anh thấy rằng tìm việc không phải là chuyện dễ. Anh đã phải ngủ ở vườn hoa, ở bến tàu, phải chịu đói chịu khát, suy nhược và cuối cùng, như ta đã thấy, anh vừa được Xtiltôn, chủ nhân các kho hàng thương mại ở khu Xity, đỡ dậy.

Ở tuổi bốn mươi, Xtiltôn đã nếm trải tất cả những gì mà một người đàn ông độc thân và không phải bận tâm đến vấn đề cơm áo có thể dùng tiền để tận hưởng. Lão là chủ nhân của một gia tài gồm hai mươi triệu bảng Anh. Điều lão định làm đối với Ip là một việc hoàn toàn vớ vẩn, nhưng Xtiltôn lại rất tự hào về ý định đó của mình, vì lão có nhược điểm hay cho rằng mình là một người có đầu óc tưởng tượng lớn và khôn khéo.
Khi Ip đã uống rượu vang, ăn uống no nê và kể cho Xtiltôn về nghe về bản thân mình, lão tuyên bố:
- Tôi muốn đề nghị anh một việc mà nghe xong chắc chắn là mắt anh sẽ sáng lên lấp lánh. Hãy nghe đây: tôi sẽ đưa cho anh mười bảng với điều kiện ngay ngày mai anh phải thuê căn buồng ở một phố trung tâm, tầng hai, có cửa sổ trông ra đường. Ngày nào cũng vậy, từ năm giờ tối đến mười hai giờ đêm, trên bệ cửa sổ phải có một ngọn đèn chao màu xanh được thắp sáng, trong thời gian quy định khi ngọn đèn đang cháy sáng, từ năm giờ chiều đến mười hai giờ đêm, anh không được đi đâu ra khỏi nhà, không được tiếp xúc với một ai và cũng không được nói chuyện với ai cả. Tóm lại, đó là một công việc chẳng nặng nhọc gì, và nếu anh đồng ý làm, hàng tháng tôi sẽ gửi cho anh mười bảng. Tôi sẽ không nói cho anh tên tôi là gì.
- Nếu ông không nói đùa, - Ip trả lời và vô cùng sửng sốt trước đề nghị đó - thì tôi sẵn lòng quên đi tên của chính mình. Nhưng thưa ông, xin ông cho biết, sự thịnh vượng đó của tôi sẽ kéo dài được bao lâu?
- Cái đó thì chưa biết được, có thể là một năm, có thể là suốt một đời.
- Nếu thế thì lại càng tốt. Nhưng xin được mạo muội hỏi một câu: Ông cần ngọn đèn trang trí ấy làm gì?
-
Đó là điều bí mật! - Xtiltôn nói - Đó là một điều bí mật vĩ đại! Ngọn đèn ấy là tín hiệu cho những người và những việc mà anh không bao giờ được biết cả.
- Tôi hiểu. Tức là tôi chẳng hiểu gì cả. Nhưng được rồi, ông cứ đưa tiền, và xin ông tin rằng ngày mai, tại địa chỉ mà tôi sẽ báo cho ông, Giôn Ip này sẽ thắp đèn trên cửa sổ.

Và thế là bản hợp đồng lạ lùng ấy đã được ký kết giữa một kẻ vô gia cư và một nhà triệu phú, sau đó hai người chia tay nhau và ai cũng lấy làm hài lòng.
Khi chia tay, Xtiltôn nói:
- Cứ gửi theo hòm thư lưu là "3-33-6". Và hãy nhớ rằng chưa biết bao giờ, có thể sau một tháng, cũng có thể sau một năm, tóm lại là có một người sẽ đến gặp anh và biến anh thành người khá giả một cách hoàn toàn rất bất ngờ. Tại sao và bằng cách nào thì tôi không có quyền giải thích. Nhưng điều đó sẽ đến…

Tối hôm sau, một ô cửa tầng hai ngôi nhà u ám số 52 phố River - Xtreet sáng ngời lên một ngọn lửa màu xanh dịu. Ngọn đèn được đẩy ra đến tận khung kính.
Hai người đi đường đứng trên hè phố đối diện nhìn ngọn đèn một lúc lâu, rồi Xtiltôn lên tiếng:
- Thế nhé, ông bạn Râyme rất quý mến, khi nào ông thấy buồn chán thì hãy đến đây và xin cứ mỉm cười. Trên ấy, sau ô cửa sổ kia có một thằng ngốc đang ở. Một thằng ngốc bị mua theo lối trả góp trong một thời gian dài và rất rẻ. Hắn sẽ biến thành một con ma men vì buồn chán hoặc có lẽ sẽ phát điên cũng nên… Nhưng hắn sẽ vẫn cứ chờ, mà chẳng biết là chờ đợi điều gì. Mà hắn kia kìa!
Quả thật, có một bóng đen đang đứng úp trán vào mặt kính nhìn xuống bóng tối dưới đường, tựa hồ như đang hỏi: "Ai đấy? Tôi phải chờ đợi điều gì? Ai sẽ đến?"
- Thế nhưng ông cũng là thằng ngốc, anh bạn quý mến nhất của tôi ạ, - Râyme cầm tay bạn kéo về phía xe và nói: - Trò đùa này có gì vui đâu cơ chứ?
- Đồ chơi mà… đồ chơi này là một con người bằng xương bằng thịt hẳn hoi, - Xtiltôn nói. - Đó là trò thú vị nhất trên đời.

Năm 1928, trong nhà thương N. dành cho người nghèo ở ngoại ô Luân Đôn vang lên những tiếng kêu man dại: đó là tiếng gào thét đau đớn của một lão già bẩn thỉu, ăn mặc rách rưới, mặt mày hốc hác vừa được người ta đưa đến. Lão bị trượt chân ngã trên chiếc cầu thang tăm tối của một quán trọ rẻ tiền. Người bị nạn được đưa đến phòng giải phẫu. Hóa ra đây là một trường hợp khá nghiêm trọng vì ca gãy xương phức tạp còn kéo theo sự vỡ mạch máu.
Khi khám cho con người tội nghiệp đó, xét thấy quá trình hoại thư đã bắt đầu, bác sỹ kết luận rằng phẫu thuật là cần thiết. Ca mổ được tiến hành ngay lập tức, sau đó người ta đặt lão già lên giường và lão thiếp đi. Khi tỉnh dậy, lão thấy ngồi cạnh giường mình là vị bác sỹ vừa cắt đi chiếc chân bên phải của lão.

-  Hóa ra chúng ta phải gặp lại nhau như thế này đây, - Vị bác sỹ, một người nghiêm nghị, cao lớn, có cặp mắt buồn buồn, lên tiếng: - Ông không nhận ra tôi sao? Tôi là Giôn Ip mà ông ra lệnh cho hàng ngày phải túc trực bên ngọn đèn xanh được thắp sáng. Tôi đã nhận ra ông ngay từ giây phút ban đầu.
- Quái quỷ thật! - Xtiltôn ngước lên nhìn và lẩm bẩm. - Chuyện gì đã xảy ra như thế này? Chẳng lẽ lại có thể như thế ư?
- Đúng như vậy đấy. Ông hãy kể đi, sao đời ông lại thay đổi đột ngột như thế này?
- Tôi bị phá sản… Mấy vụ thua bạc lớn… Rồi bị lỗ hoàn toàn trên thị trường chứng khoán… Tôi trắng tay đã ba năm nay rồi. Thế còn anh? Anh thì sao?
- Tôi đã thắp đèn mấy năm, - Ip mỉm cười. - Lúc đầu do buồn chán, về sau do thú vị nên tôi đã đọc tất cả những gì tôi vớ được. Có lần, tôi giở một quyển giải phẫu học đã cũ lấy từ giá sách của căn phòng mà tôi đang ở và thấy rất kinh ngạc. Trước mắt tôi đã mở ra cả một xứ sở bí mật về cơ thể con người. Như một người say rượu, tôi ngồi suốt đêm trước quyển sách đó và sáng hôm sau lập tức đến thư viện và hỏi: "Để trở thành bác sỹ thì cần phải nghiên cứu những vấn đề gì?" Câu trả lời đầy vẻ nhạo báng: "Hãy nghiên cứu đại số, hình học, thực vật, động vật, hình thái học, sinh học, latinh…" Tuy vậy, tôi cứ ngoan cố hỏi han và cố ghi nhớ lấy vào trong đầu. Đến lúc đó, tôi đã thắp đèn được hai năm, và có lần sau khi đi chơi tối về, (tôi không còn ngồi lỳ trong nhà bảy tiếng liền như thời kỳ đầu nữa), tôi thấy một người đội mũ ống đang ngó lên ngọn đèn xanh của tôi với một vẻ vừa khinh thường vừa tức giận. "Ip là một thằng ngốc, - người ấy lẩm bẩm mà không nhìn thấy tôi đang đứng bên cạnh. - Hắn đang chờ những điều kỳ diệu mà người ta hứa hẹn, còn ta… ta hầu như đã phá sản rồi…" Người đó chính là ông… Ông còn nói thêm: "Một trò đùa ngu dại, nhẽ ra không nên phí tiền như thế…"

Đến lúc ấy, tôi đã mua được một lượng sách đủ để học, học nữa, học thật nhiều. Suýt nữa thì tôi đã nện cho ông một mẻ, nhưng sực nhớ ra là nhờ trò ngông của ông mà tôi đã thành ra một người hiểu biết…
- Rồi sao nữa? - Xtiltôn hỏi khẽ.
- Về sau ư? Tốt đẹp cả. Nếu có khát vọng lớn thì việc thực hiện nó sẽ không bao giờ chậm trễ. Ở cùng căn hộ có một cậu sinh viên thương tình đã giúp đỡ và nửa năm sau tôi thi đỗ vào trường Y khoa. Ông thấy đấy, hoá ra tôi là một người có năng khiếu.
Cả hai cùng im lặng.
- Đã lâu tôi không còn đến trước cửa sổ phòng anh nữa, - Sửng sốt vì câu chuyện của Ip, Xtiltôn thốt lên: - Lâu rồi… rất lâu. Nhưng cho đến bây giờ, tôi thấy hình như ở đó ngọn đèn xanh vẫn còn cháy sáng… và soi  rõ suốt đêm thâu… Xin anh hãy tha lỗi cho tôi.
Ip lấy đồng hồ ra xem.
- Mười giờ. Đến giờ ông cần phải đi ngủ rồi. - Anh nói. - Chắc khoảng ba tuần nữa ông sẽ được xuất viện. Đến lúc ấy, ông hãy gọi điện cho tôi, có thể tôi sẽ thu xếp để ông vào làm ở phòng ngoại trú, ghi tên những người đến khám bệnh. Và khi xuống cầu thang trong bóng tối, hãy thắp lên… dù chỉ là một que diêm.         
   
NGUYỄN THỊ KIM HIỀN dịch
        (từ nguyên bản tiếng Nga)

(nguồn: TCSH số 237 - 11 - 2008)

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
  • HOÀNG QUỐC HẢI                        Bút kýVì sao khi Lý Công Uẩn (Lý Thái Tổ) được nước, cung điện nơi thành Hoa Lư các vua Đinh, vua Lê dựng như “điện Bách Bao thiên tuế, cột điện dát vàng, dát bạc làm nơi coi chầu, bên đông là điện Phong Lưu, bên tây là điện Cực Lạc, rồi làm lầu Đại Vân, dựng điện Trường Xuân làm nơi vua ngủ, bên cạnh điện Trường Xuân lại dựng điện Long Lộc, lợp bằng ngói bạc...”, lâu đài điện các như thế, tưởng đã đến cùng xa cực xỉ.

  • JEAN-CLAUDE GUILLEBAUDLà một nhà báo - nhà văn Pháp thuộc “thế hệ Việt Nam”, thế hệ những người Pháp mà dấu ấn của cuộc chiến Đông Dương đã và sẽ in đậm trong suốt cuộc đời. Ông có mặt ở Việt Nam vào nhiều mốc lịch sử trước 1975, và từ đó ý định trở lại đất nước Việt Nam vẫn luôn thôi thúc ông. Cuốn “Cồn Tiên” được viết sau chuyến đi Việt Nam từ Nam chí Bắc của ông năm 1992. Bản Công-xéc-tô vĩnh biệt này, có thể nói, nó là nỗi ám ảnh của người pháp về Điện Biên Phủ ở Việt Nam. Hiện Guillebaud đang công tác tại Nhà Xuất bản Le Seuil (Paris).

  • PHẠM THỊ ANH NGA15-12-2002Hình như trong đám đông tôi vẫn luôn là một bóng mờ. Một bóng dáng nhạt mờ, lẩn trong vô vàn những bóng dáng nhạt mờ khác, mà giữa trăm nghìn người, ai cũng có thể “nhìn” mà không “thấy”, hoặc có vô tình “thấy” cũng chẳng bận lòng, chẳng lưu giữ chút ấn tượng sâu xa nào trong tâm trí.

  • PHẠM THỊ CÚC                       KýTôi sinh ra ở một làng quê, không những không nhỏ bé, hẻo lánh mà còn được nhiều người biết đến qua câu ca dao "Ai về cầu ngói Thanh Toàn/ Cho em về với một đoàn cho vui".

  • HOÀNG PHỦ NGỌC TƯỜNG                                        Bút kýNhiều lần thức giấc trong mùi hương rạo rực của ban đêm, tôi chợt phát hiện ra rằng Huế là một thành phố được dành cho cỏ. Tôi không hề có ý xúc phạm, chỉ muốn lưu ý thêm về vai trò của cỏ trong quy hoạch đô thị. Thật vậy, không nơi nào trên thế giới mà những công trình kiến trúc của con người lại mọc lên giữa cỏ hoang như ở Huế. Đà Lạt cũng được xây dựng trên những ngọn đồi; nhưng ở đấy, hình tượng của cây anh đào và cây thông đã khiến người ta quên mất sự có mặt của cỏ dại.

  • THÁI VŨ        Ghi chépNhững năm đầu kháng chiến chống Pháp, từ Quảng Nam- Đà Nẵng vào Bình Thuận lên Tây Nguyên được chia ra làm 3 Quân khu thuộc Uỷ ban Kháng chiến miền Nam Việt Nam, cụ Cố vấn Phạm Văn Đồng là đại diện của Trung ương Đảng và Chính phủ. Qua năm 1947, 3 Quân khu (QK 5, 6 và Tây Nguyên) hợp nhất thành Liên khu (LK) 5.

  • PHƯƠNG HÀ                     (truyện ký)Cho anh em trong phân đội trở về các vị trí giấu quân xong thì trời cũng vừa sáng. Đang giăng võng để ngủ lấy sức sau một đêm trinh sát, tôi chợt nhớ phải đến thăm Hoà vì Hoà sắp đến ngày sinh nở. Chúng tôi đang ở ngay làng của mình nhưng làng không còn nhà, dân bị giặc lùa đi hết, muốn tìm nhau thì phải tìm đến những căn hầm.

  • LÊ TRỌNG SÂMTrong cuộc đời của mỗi chúng ta, khi Bác Hồ còn sinh thời, được gặp Bác một lần đã quý. Trong cuộc sống của tôi, do có nhiều hoàn cảnh, nhiều duyên may lại được gặp Bác đến ba lần thì càng quý biết bao nhiêu. Tự đáy lòng, tôi thầm cảm ơn Đảng, cảm ơn Bác đã cho tôi ba lần vinh dự như vậy. Và những kỷ niệm đó vẫn còn tươi nguyên.

  • PHẠM THỊ CÚC                         Ký…Tôi chưa thấy ai hay ở xứ nào làm các tác phẩm mỹ thuật từ cây với dây... Nếu gọi là tranh thì là một loại tranh ngoài trời, lấy tạo hoá, thiên nhiên làm cốt, không giới hạn, dãi nắng, dầm mưa, đu đưa theo chiều gió, màu sắc cũng thay đổi từng giờ, từng phút, tuỳ theo ánh sáng mặt trời hay mặt trăng. Cho nên, tác phẩm rất linh động…

  • LÊ VĨNH THÁI                Ghi chép Sau chặng đường dài gần 20 km vượt qua các con dốc cao ngoằn ngoèo, hiểm trở, tôi đã đến “hành lang” công trình hồ Tả Trạch, nằm giữa vùng rừng núi bạt ngàn thuộc xã Dương Hoà, huyện Hương Thuỷ. Công trình hồ Tả Trạch được khởi công xây dựng ngày 26/11/2005, là công trình trọng điểm của Thừa Thiên Huế và của cả nước, được Bộ Nông nghiệp và Phát triển Nông thôn quản lý đầu tư từ nguồn vốn trái phiếu của Chính phủ, với tổng mức đầu tư khổng lồ 2659 tỷ đồng. Đây là một trong những công trình lớn của vùng Đông Nam Á.

  • TRƯƠNG ĐÌNH MINH                                 Ký Đợt này trở lại Trường Sơn, tìm hiểu thêm các tấm bê tông xi măng vắt qua đỉnh Trường Sơn, lượn quanh các đèo U Bò, Cù Đăng, A Dớt - A Tép mưa mù phủ trắng... Có đỉnh như đỉnh Sa Mù cao trên 1400m mà đợt tháng 3/2003 vừa rồi chúng tôi đã có mặt. Song do mưa liên miên, xe vận chuyển vật liệu, vật tư đi lại co kéo quá nhiều, đường lầy lội. Các đơn vị thi công chưa hoàn thiện phần nền...

  • DƯƠNG PHƯỚC THU                              Bút kýNhiều năm rồi tôi vẫn nghe, đồng chí đồng đội, nhân dân Dương Hoà và những người từng ở hoặc đã qua lại nơi đây trước chiến tranh, khẳng định rằng: Sau khi hy sinh, thi hài liệt sĩ Ngô Hà được đơn vị tổ chức an táng tại sườn tây núi Kệ, nơi có khe suối Ngân Hàng chảy qua thuộc vùng chiến khu Dương Hoà. Trước ngày giải phóng miền Nam, mỗi lần ngang qua chỗ ông nằm mọi người lại tự ý đắp thêm một viên đá nhỏ, để cho ngôi mộ ấy sớm trở thành hòn núi như mới mọc lên từ đất, ghi dấu chỗ ông yên nghỉ ... Chờ ngày chiến thắng.

  • ĐỖ KIM CUÔNGNăm cuối cùng của bậc học phổ thông, tôi được học 2 tiết văn giới thiệu về "Dòng văn học lãng mạn Việt Nam 1930 - 1945". Cũng không có tác phẩm thơ hoặc văn xuôi được tuyển chọn để phân tích, bình giảng như bây giờ. Ngày ấy - những năm chống Mỹ cứu nước, thơ văn lãng mạn được xem là điều cấm kỵ.

  • TRƯỜNG ANChúng ta đang sống giữa những ngày rực lửa truyền thống hào hùng của Tháng Năm trong lịch sử cách mạng Việt và thế giới. Trước hết, hãy nhắc đến một sự kiện lớn của giai cấp công nhân quốc tế. Ngày 1.5.1886, do yêu cầu không được đáp ứng một cách đầy đủ, công nhân trên toàn nước Mỹ đã tham gia bãi công nhằm gây áp lực buộc giới chủ thực hiện yêu sách của mình. Đầu tiên là cuộc bãi công tại thành phố Chicago với biểu ngữ “Từ hôm nay không người thợ nào làm việc quá 8 giờ một ngày! Phải thực hiện 8 giờ làm việc, 8 giờ nghỉ ngơi, 8 giờ vui chơi!”.

  • PHẠM THỊ ANH NGA       Gởi hương hồn bạn cũTôi qua đến Pháp ngày hôm trước thì hôm sau ba tôi mất. Cái tin khủng khiếp đó đối với tôi vẫn không đột ngột chút nào, bởi từ những ngày hè về thăm nhà, tôi đã biết trước ba tôi sẽ sớm ra đi.

  • TÔ VĨNH HÀEm hẹn gặp tôi ở quán cà phê Trung Nguyên. Đó là địa điểm em tự chọn. Cái tên ấy cho tôi biết rõ là giữa hai chúng tôi không có gì nhiều hơn một cuộc trao đổi bình thường. Tuy nhiên, sự mách bảo từ nơi nào đó của linh cảm và cả ước muốn, cứ làm cho tôi tin rằng đó là điểm khởi đầu. Đêm cuối xuân, Huế gần như ít buồn hơn bởi cái se lạnh của đất trời. Huế bao giờ cũng giống như một cô gái đang yêu, đẹp đến bồn chồn. Nếu được phép có một lời khuyên thì chắc hẳn tôi đã nói với tất cả những người sẽ được gần nhau rằng, họ hãy cố chờ đến một đêm như thế này để đến bên nhau. Bầu trời mà Thượng đế đã tạo ra sẽ cho mỗi con người biết cách đến gần hơn với những lứa đôi.

  • CAO SƠNChuyện xưa: Vua Hùng kén tìm phò mã cho công chúa Ngọc Hoa, đồ lễ vật phải có gà chín cựa ngựa chín hồng mao? Thôi thúc Lạc dân xưa kia, đánh thức tiềm năng người dân phải tìm hiểu, lặn lội từ đời này sang đời kia chưa thấy. May sao với thú đi để biết, anh Trần Đăng Lâu, cựu chiến binh, hiện Giám đốc vườn quốc gia Xuân Sơn tỉnh Phú Thọ cho hay: Vườn quốc gia nguyên sinh anh Lâu đang quản lý, mới phát hiện giống gà lạ ấy. Con vật đặc biệt chưa có ai biết tới, chưa được phổ biến rộng rãi, thương trường chưa có cuộc trao bán...

  • NGUYỄN HỮU THÔNG                             Bút ký"Buổi mai ăn một bụng cơm cho noChạy ra bến đòMua chín cái tráchBắc quách lên lò

  • TRẦN NGUYỄN KHÁNH PHONG                                                Bút kýTrong hồi ức của một số cán bộ lão thành cách mạng ở A Lưới kể lại rằng: “Hồi đó có một số người ở đồng bằng tản cư lên sống cùng đồng bào; qua họ, đồng bào nghe đến tên Cụ Hồ, nhưng đồng bào chỉ biết đầy đủ về Bác cũng như thấu hiểu được những điều Bác dạy qua các cán bộ người Kinh lên hoạt động ở đây vào khoảng những năm 1945-1946. Cán bộ bảo: Cụ Hồ muốn nhân dân mình học lấy cái chữ để biết bình đẳng. Muốn bình đẳng còn phải đánh Pháp. Nếu đoàn kết đánh Pháp thì ai ai cũng đánh Pháp và khi đó đồng bào ta nhất định thắng lợi” (1)

  • PHAN TÂM        (Kỷ niệm 240 năm sinh thi hào Nguyễn Du 1765-2005)Tháng Hai 1994:Từ Vinh qua cầu Bến Thủy, rẽ trái độ mười cây nữa, đến xã Xuân Tiên (Tiên Điền), huyện Nghi Xuân, tỉnh Hà Tĩnh.Khu đất cao ráo ở ngay đầu xã, bên bờ sông Lam, cạnh bến Giang Đình, là khu nhà cũ, khu lưu niệm Nguyễn Du.