Ngày cuối cùng của những chiếc áo đồng phục màu trắng

14:50 23/09/2011
HOÀNG NHI “Chẳng có chút kinh nghiệm nào trước cõi vô tận không dò được của tâm hồn. Chỉ có sự kinh ngạc trước sự bấp bênh về cái tôi và bản sắc của nó.”                                                 (Milan Kundera)

Minh họa: NHÍM

[if gte mso 9]> Normal 0 false false false MicrosoftInternetExplorer4 <![endif][if gte mso 9]> <![endif][if gte mso 10]> <![endif]

Không cần xe hơi. Không cần biệt thự. Ghét bỏ chỉ số IQ. Cần nhiều não của một thằng điên.

Nhưng đố mà mua được não của một thằng điên. Thằng điên, mặc dù nó nghèo nhưng nó chẳng đời nào chịu bán bất cứ thứ gì mà nó có. Nó luôn gom góp, tích nhặt. Khả năng tiết kiệm của nó thật cừ. Nó thường đi xin nhưng chẳng bao giờ nó làm kẻ ngu cho những người mua bán. Nó biết rõ cái trò mua bán ấy chả đem lại lợi lộc gì cho mình. Chính vì thế mà những thứ hắn có bao giờ cũng vật chất. Tiền ư? Với hắn không nhiều lắm ý nghĩa. Hắn có thể cho đứa con nít bất kì khi tâm trạng hắn hưng phấn. Hắn đi bộ cả chục cây số nhưng chân hắn chả bao giờ thấy mệt. Miệng hắn luôn cười, cười một cách vô tư và sảng khoái trong bộ áo quần rách rưới. Mọi người, đồng loại của hắn, chửi hắn là điên, hắn vẫn mặc kệ. Hắn không bao giờ đáp lại. Nhưng thử có tụi con nít hay đứa con nít nào chửi hắn, hắn sẽ đứng lại và hơn thua với nó một hồi rồi mới thôi. Một ngày của thằng điên luôn kết thúc bằng giấc ngủ thật say, thật sâu. Ngủ chẳng màng chi trời đất. Ngủ trong trạng thái và tâm thế chẳng cần biết hắn là ai, chẳng cần biết hắn đang ngủ trong một ngôi nhà vách ọp èo. Quan trọng gì nhà lầu, nhà vách, miễn sao ngủ ngon là được.

Giọng nói lại im bặt. Mà lạ, im nãy giờ chứ có phải bây giờ mới im đâu. Cánh cửa đóng sập thật mạnh bằng tất cả sự nóng giận của người mặc áo Blu trắng. Một nụ cười đắc thắng nở trên đôi môi cong dày. Một tiếng quát dội lại từ phía hành lang:

- Chuyển 2010 sang phòng điều trị đặc biệt.

Haha, phòng điều trị đặc biệt, thế là sẽ được nằm ở đó một mình, sướng thật.

*

Tôi ngưỡng mộ ông ta. Mỗi lần nhìn thấy ông ta lướt ngang trong chiếc xe hơi sang trọng, mắt tôi như sáng hẳn lên. Đầu óc tôi như có một luồng điện đang giật mạnh. Tôi cảm thấy tỉnh hẳn. Tôi hét lên: “Tôi muốn có một chiếc xe hơi”. Nhưng không. Khổ nỗi, ông ta thì biết lái, còn tôi thì không. Biệt thự của ông ta rất đẹp. Tôi ước mình có thể ngủ trong đó. Và tôi đã tìm được cơ hội để lẻn vào đó. Đó là một ngôi nhà sơn trét thật hoàn mĩ, cầu thang làm bằng gỗ. Bộ sofa màu mỡ gà dày dặn, chắc nịch. Không gian bếp sang trọng. Trong khả năng cho phép tôi chỉ diễn đạt được ngần ấy. Còn sau đó vì sao tôi bị đưa vào đây, tôi cũng không biết. Ban đầu tôi thấy nghi ngại, nhưng bây giờ tôi thấy thật thoải mái. Ở đây tôi có thể ngủ lúc nào tôi muốn, không phải lo đi xin miếng ăn. Giường ngủ thì sạch sẽ. Xin hãy cho tôi ở lại đây lâu một chút.

Đôi mắt trong sáng của người mặc áo Blu trắng bỗng chốc trở nên đục vầu. Chiếc ghế xoay bị đẩy một cách giận dữ. Một tiếng thét trên cả mức ra lệnh thô thiển nhất:

- Đưa 0000 vào phòng điều trị đặc biệt.

- Nhưng ở đó vừa mới chuyển 2010 vào rồi. Mỗi phòng chỉ được dành cho một bệnh nhân, thưa bác sĩ.

- Thêm một giường vào đó, ngu ngốc!


*

Thằng điên lại ngủ. Một giấc ngủ dễ thương như đứa trẻ thơ vừa no sữa. Không một tiếng ngáy. Thế mà lâu nay cứ tưởng những thằng điên thường ngáy rất to vì cuộc đời của hắn, con người của hắn chẳng có gì để mà giấu giếm. Ý thức giấu giếm và giữ bí mật đối với hắn là một khái niệm thật xa xỉ. Thằng thâm là kẻ giữ bí mật giỏi nhất. Còn đàn bà là kẻ lật lọng bí mật cừ nhất, cừ hơn cả một tay đô vật. Nụ cười bí hiểm của một người đàn bà đẹp có sức công phá còn mạnh hơn cả sức hủy diệt của bom nguyên tử. Bệnh viện này màu trắng nhưng ai biết được bên trong lớp sơn ấy là những viên gạch màu đỏ và đầy rẫy vết tích ximăng. Xe hơi không mất, biệt thự không mất nhưng sự thanh thản đã bị đánh cắp hoàn toàn. Những tưởng đến thế giới đầy rẫy màu trắng này tâm hồn sẽ được nghỉ ngơi, hóa ra cũng lại bị làm phiền theo nhiều cách. Đôi mắt đầy tò mò và chăm chú của người mặc áo Blu trắng trông mới buồn cười làm sao. Ngớ ngẩn!

*

Lẽ nào con người này không còn thiết gì nữa ư? Sự im lặng thật đáng sợ.

Cánh cửa đóng rầm. Chiếc áo Blu trắng đi theo không vương lại chút dấu vết.

*

Những tiếng ồn bắt đầu nổi lên. Có phải do mình gây ra không nhỉ. Chiếc tivi to quá. Mình nằm mơ cũng không dám nghĩ đến sẽ được xem một chiếc tivi to thế này. Thế mà lúc này đây mình đang tự tay điều chỉnh nó. Chà, một người đàn bà thật đẹp. Đôi mắt? Phải miêu tả thế nào nhỉ? Rất sắc. Đúng rồi, rất sắc! Đôi môi? Thật tuyệt! Dáng hình? Quá chuẩn! Gã đàn ông nào sở hữu được bà ta chẳng khác nào lên thiên đàng. Chà! Chà! Gớm, sao đôi mắt của thằng cha nằm ở giường bên cạnh nhìn thật hằn học. Hắn đang nhìn ở đâu thế nhỉ? Không lẽ là người đàn bà trên tivi?

Cửa phòng mở nhẹ. Người mặc áo Blu trắng lặng lẽ đi vào. Sau đó. Im lặng. Người mặc áo Blu trắng đi ra. Những bước chân rời rạc. Dường như có một nỗi  thất vọng trĩu nặng.

- Cho 0000 xuất viện, đưa 2010 về phòng bệnh cũ, khóa phòng điều trị đặc biệt, đổi toàn bộ đồng phục bệnh viện sang màu đỏ.

Chiếc áo Blu lặng lẽ di chuyển theo thân hình to lớn.

*

Những lời vừa rồi là của mình nói thật sao? Thí nghiệm “sự thỏa mãn tuyệt đối” đã tan biến.

Không một ý tưởng nào được thoát thai trong một mớ bòng bong đang lẫn lộn. Chỉ số IQ chỉ là một phiến dụ để tự lừa gạt. Hãy nhìn những thằng điên xem, ý tưởng của hắn thật tồi. Nhưng sự tồi ấy là do ai phán xét nào? Hắn ta hay những kẻ xung quanh hắn? Dĩ nhiên là những kẻ xung quanh hắn. Những thằng điên bao giờ hắn cũng cho ý tưởng của hắn là tuyệt, là thông minh, là sáng suốt. Chỉ số IQ ư? Vớ vẩn! Vớ vẩn đến độ có thể quăng ngay vào sọt rác. Thứ cần thiết là sinh tồn. Sinh tồn trên cả hai phương diện: sinh học và bản ngã được thừa nhận.

Thất bại.

Ngày cuối cùng của những chiếc áo đồng phục màu trắng.

H.N
(271/09-11)







Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • NGUYỄN THÀNH LONG - Kính lạy Cha. Cha cho gọi con. Cha thấy trong người thế nào ạ? - Cha cảm ơn con đã tới. Có lẽ con là người cuối cùng Cha trò chuyện ở trên đời. Sắp sửa ra đi. Cha thấy Cha cô độc lắm.

  • NGUYỄN ĐẠT Nhớ Đoàn Đại Oanh   Có thể chiều tối đã xuống lúc tôi say, ngủ gục ở bàn rượu. Không phải mình tôi, mà chúng tôi; cả thảy bốn người, tính gồm chủ gia trong đó, anh ấy tên Giang.

  • UÔNG TRIỀU   Khi còn bé, đã có lần Điểm Bích được mọi người kể cho nghe câu chuyện về mẹ mình. Mẹ Điểm Bích là nàng Ba, một thôn nữ xinh đẹp, bạc phận.

  • HẠO NGUYÊN 1. Trong căn phòng chạng vạng và thoảng mùi khói thuốc, hai người đàn ông trầm ngâm.

  • TRẦN THÙY MAITối thứ bảy cuối tuần, Phương tuyên bố:- Tuần sau anh bắt đầu viết tập hai bộ tiểu thuyết của anh Nhớ đừng huy động vào việc gì hết đấy nhé...

  • LÊ MINH KHUÊ Tường lên chuyến xe rời khu cải tạo phạm nhân sau cùng. Đành phải ngồi cạnh một người đàn bà. Tường nhận ra bà khi ngồi sau bàn nói chuyện với bố.

  • LGT: Trại sáng tác văn học Hương Vân (thôn Lại Bằng, huyện Hương Trà) do Hội Nhà văn TT. Huế đứng ra tổ chức. Trong vòng 10 ngày của tháng 7 trăng vàng trong các mảnh vườn hoa trái, 10 trại viên đã để lại tình cảm sâu đậm với người dân xứ miệt vườn nơi đây bằng những trang văn đầy chất lãng tử. Bên cạnh đó, ở mặt chìm của tác phẩm, những “bụi bặm” từ xã hội công nghiệp cũng được phản ảnh một cách thâm trầm nhưng khẩn thiết...Sông Hương xin giới thiệu một số ít tác phẩm từ Trại viết này.

  • TRIỀU NGUYÊN Chị Mảnh vác chiếc xe đạp nước đi trước, còn tôi vác sào, chống lẽo đẽo đi sau như cái bóng. Đi một quãng tôi phải dừng lại trở vai, rồi cố bước thật nhanh để bám kịp chị.

  • NGUYỄN TOÀN Nhà có hai chị em. Chị như chim công, nó chẳng bằng cú. Đấng tạo hóa sau khi tạo tác một sinh vật xinh đẹp như chị chắc phải lấy làm mãn nguyện sung sướng. Rồi trong lúc quá chén ngài đã vô tình tạc nên một sinh vật dị hình nữa, là nó.

  • PHẠM PHƯƠNG Thằng bé đứng bên sông. Nó thấy màu đỏ ửng phía chân trời, nơi có hàng thùy dương và con đường đất ẩm. Đứa con gái nhà ai, trong làn khói lam chiều rơm đốt giữa mùa, mặc một bộ đồ cỏ úa, đang tha thẩn nhặt cỏ gà.

  • NGUYỄN HỮU HỒNG MINH Khi về già người ta thường hoài niệm về tuổi trẻ và thích ngồi đợi những buổi sáng. Bởi vì đêm tối lạnh lẽo và âm u làm sao!

  • DẠ NGÂN Sau giấc ngủ trưa, hai chiếc gối kê cao trên đầu giường, tôi bắt đầu buổi làm việc tại nhà như vậy. Đó là sự nhân nhượng của toà báo với những biên tập viên cao niên và tôi, cũng như nhiều đồng lứa trong giới, tận hưởng đặc quyền đó bằng trách nhiệm tự giác thường trực.

  • NHẤT LÂM Tết êm đềm trôi hết tháng Giêng, mà bầu trời thung lũng Mu Lu còn khá lạnh. Chập tối, hơi đá từ dãy núi Ta Chan phả ra, sương buông màn màu sữa đục.

  • HUY PHƯƠNG Đã nghe thấy tiếng gió rì rào, như từng đợt sóng nhỏ tràn qua mái nhà. Trời trở rét… Chả trách mà tối hôm qua, cánh cửa kính cứ hết sập lại mở, rập rình mấy lần làm anh mất ngủ.

  • LÊ VĂN… Rồi cũng xong … Anh lơ xe nhảy lên cuối cùng, la lớn:- Tới đi chú Tám ơi!

  • QUỐC THÀNH - Xin người hoàn lại xiêm y cho ta - một thiếu nữ ngâm mình trong làn nước thơm khẩn khoản. - Mộng ba năm, bây giờ mới có, ta chỉ muốn nàng hứa một lời là được - chàng trai trẻ quay lưng về phía mặt hồ vòi vĩnh.

  • NGUYỄN THẾ TƯỜNG Sáng nay, ông Tổng biên tập gọi tôi tới bảo đi ngay dự lễ khánh thành một chiếc cầu. Tôi loáng quáng xách máy chạy ra xe, không kịp cả dặn vợ cắt cơm trưa.

  • L.T.S: Trần Duy Phiên, người thôn Thanh Thủy Chánh, huyện Hương Điền, Bình Trị Thiên, là một trong những cây bút truyện ngắn chủ chốt của chóm “Việt” - nhóm sáng tác trẻ trong phong trào đấu tranh chống Mỹ - ngụy xuất phát ở Huế trước đây.

  • DƯƠNG PHƯỚC THUNgôi nhà lợp phi-brô xi-măng rộng chừng ba chục thước vuông, nằm sát cổng ra vào xí nghiệp dệt, biệt lập ngoài khu sản xuất, núp dưới tán lá cây bàng, được xây từ ngày xí nghiệp xảy ra các vụ mất cắp vật tư.

  • LÊ CÔNG DOANHChuyến đò dừng lại ở bến cuối cùng khi mặt trời vừa khuất sau rặng tre bên kia sông. Hiếu nhảy lên bờ và bước đi trong cảm giác chòng chành bởi gần trọn một ngày phải ngồi bó chân trong khoang đò chật.