Mánh bí truyền

16:01 08/04/2010
NGUYỄN HOÀNG ĐỨCA, không biết có phải cậu ta không, trông oách quá. Chợt cái thân hình mập ú xúng xính trong chiếc Veston ngoại lượn xoáy một vòng rất kiểu cách trên đôi giày bóng như quang dầu nơi khúc quặt góc hồ.

Đúng rồi! đúng cậu ta rồi, béo đến biến dạng...

- Hợi, Hợi ơi! - Tôi chạy bổ lại.

- A, Thái! - cử chỉ cậu ta uể oải, cánh tay lỏng lẻo đưa ra. Tôi bắt tay - bàn tay cậu ta nhun nhũn, chắc hẳn nó đã phù thũng quá vội vàng hàng đống lon Cô- ka, bia, và nước quả...

Cử chỉ lãnh đạm của Hợi khiến tôi mặc cảm, bởi lẽ chúng tôi khá thân nhau. Mới chỉ có hai tháng, từ khi những đoàn du lịch nước ngoài cấp tập đến công ty chúng tôi, vì không đủ hướng dẫn viên, ông giám đốc bèn móc Hợi ở phòng Hành chính ra bắt đi hướng dẫn đoàn, Hợi sợ lắm “Dạ, em không dám đâu, tiếng Anh của em còn “ củ chuối” lắm!“ cậu ta từ chối, “ Không sao” - Giám đốc bảo. Cứ làm đi rồi sẽ quen, như tớ đây này có phải học làm giám đốc đâu, thế mà làm vẫn ngon...” Thế là Hợi trở thành hướng dẫn viên, chúng tôi chẳng còn dịp gặp nhau. Thế mà giờ đây cậu ta đã nổi danh thành đạt khắp công ty, ai cũng thèm thuồng. Cơn phú quí xa hoa thần tốc mau lẹ của cậu khiến cho những trái tim bình thản nhất cũng phải nổi gai...

- Cậu... cậu làm ăn thế nào? - giọng tôi tắc nghẹn.

- Ôi dào, cứ nhìn thì biết, hỏi làm gì - cậu ta rút trong túi bao ba số ra mời tôi. Tia lửa bắn ra từ chiếc bật lửa “ bà Đầm” đã rơi mất áo tắm, những làn khói uốn éo phóng vào không khí kênh kiệu như chủ nhân sáng chế ra chúng.

- Ừ - mắt Hợi bỗng nhìn trân trối từ đầu đến chân tôi. - Câu hỏi ấy giành cho cậu thì hơn. Tại sao... tại sao cậu chẳng có gì thay đổi cả. Đã mười năm làm hướng dẫn viên rồi, cậu vẫn phơi cái thân hình còi dinh dưỡng ra, còn quần áo nữa, cậu thử nhìn xem: cậu ăn vận những thứ thổ tả thùng thình hết mấy lần “ đát” ấy mà đi với Tây à... như vậy là xúc xiểm là bôi xấu vẻ mặt của Dân tộc.

- Tớ,... tớ vẫn cố gắng dẫn các đoàn đi đến nơi... về đến chốn... - Tôi bối rối.

- Bỏ cái thói cũ rích ấy đi! - Hợi vung tay tuyên bố.

- Tớ, tớ... rất muốn học cậu!

- Cậu là bạn thân tớ mới nói. - Hợi hạ giọng thủ thỉ. Nhưng cấm được truyền bá cho thằng nào, phải giữ lấy phép bí truyền mà kiếm lấy miếng ăn. Thề không?

- Có, tớ xin thề, cậu nói đi!

Hợi ghé tai tôi nói nhỏ:

- Cậu phải biết yêu lấy quê hương, rồi tình yêu đó sẽ trả giá cho cậu!

- Tớ không hiểu? - tôi thộn cả người ra.

- Ngốc lắm! Hãy làm theo tớ! Khi đi với Tây, tớ lên giọng diễn đàn “ Nào, các ông các bà hãy xem đi: Đất nước- con người chúng tôi có đẹp không? những hàng cây mới xanh làm sao! còn những mái nhà nữa, những lớp rêu mốc meo phủ lên chúng đủ sức để nói lên thời gian đã bại trận như thế nào.” Sau đó, tớ tặng những thằng Tây ngố một lô thuốc Thăng Long, Điện Biên, Vi- na, tớ bảo: “ Hãy nếm thử đi các ông, thuốc của xứ sở chúng tôi tinh khiết lắm” thế rồi họ tặng lại tớ hàng tút 555, Đun-hin, Mo- rơ, Anh- tẹx... Cậu đừng lo, họ không bao giờ muốn ăn không đâu. - Hợi quẳng điếu thuốc đang cháy dở đi, châm điếu khác. - Cậu hãy đến các hiệu sách quốc doanh vơ tất cả các loại, nào: “ Người tốt việc tốt”, nào “ Đại phong”, “ Quyết thắng”, “ Tiến lên”... Cậu cứ tặng họ - mỗi người một chồng và đừng quên liến thoắng: “ Thưa quí vị, đây là những cuốn sách phương châm tinh hoa rất quí giá của chúng tôi, tôi xin tặng quí vị để bày tỏ thịnh tình muốn trao đổi văn hóa.”. Sau đó cậu chỉ còn chờ những cuốn sách trao đổi tặng lại, hãy đem chúng đến cửa hàng ngoại văn mà bán, một vốn bốn mươi lời! Còn Nghệ thuật cũng vậy, cậu hãy tặng họ những bức sơn mài, những bức tranh hội họa nửa mùa, rồi bảo với họ “ Đây là nghệ thuật chân chính của chúng tôi!” cậu sẽ được nhận lại có khi một bức tranh rập, một tập Play- boy, hay bất kỳ thứ lẩm cẩm nào khác... vẫn có lãi, cậu đừng lo!

Một lớp bụi cuốn tới, chiếc Mini- bus chạy đến đỗ xịch lại dưới đường.

- Khách đến rồi, tớ phải đi đây! - Hợi vội vàng bắt tay tôi. - Hãy nhớ phương châm “ Yêu quý quê hương”. Đừng tiếc lời tán tụng, cậu sẽ được đền bù. Chào!

- Chào cậu! - tôi nói với theo nhưng chẳng kịp, cơ thể của Hợi ục ịch là vậy bỗng nhanh như cắt, nó tấp đến ngay cửa chiếc xe. Cánh cửa kéo ra, Hợi đứng ngay ngưỡng cửa xe cười một “ bông” rất to:

- Good morning! Lây- đi en- đơ Gien- tờ- lờ- mân! Các vị đã kịp nhìn ngắm phong cảnh, con người của chúng tôi chưa... tuyệt đẹp đấy chứ...!

Lời của Hợi mất hút, chiếc xe lao đi. Một đám bụi cuốn trùm lên màu sữa trắng của nó.

Hà Nội ngày 31/ 8/ 1993
N.H.Đ
(136/06-00)



 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • ĐỨC BAN

    Giáo sư Lê Văn đến công tác tại tỉnh H. Ở đó ông được nghe một câu chuyện về vị vua Hàm Nghi thời nhà Nguyễn, trước khi bị giặc Pháp bắt đưa đi an trí bên châu Phi xa xôi, đã để lại cho dân làng Gia Ninh heo hút trong rừng sâu ba con voi vàng và một bộ long bào.

  • PHẠM DŨNG

    Các đại biểu về dự hội nghị văn thơ đều biết chị. Vì chị là tác giả của nhiều tiểu thuyết nổi tiếng và cũng bởi chị có một cách sống, như nhiều người nhận xét, kiêu ngạo và trác táng.

  • LÊ MINH PHONG   

    Huế trở lạnh. Đó là một điều hết sức quý giá với tôi. Buổi chiều, tôi mông lung bước trên hè phố khi tiếng chuông nhà thờ đang bay như những cánh chim trên không trung. Tất nhiên đó là những cánh chim không rõ hình thù.

  • NGUYỄN HIỆP

    Bước đi của ông nghiêng bên này, ngả bên kia, bóng nhảy qua nhảy lại thành hai chiếc bóng của một người.

  • NGUYỄN HUY THIỆP

    1. Gây chuyện
    Trong số người quen của tôi, tôi rất nể phục nhà nghiên cứu văn học K. Anh am hiểu các vấn đề lý luận văn học ở ta, lĩnh vực mà thú thực tôi không hiểu gì mấy. Những bài viết của K. có thời được nhiều người ví như "ngọn roi" quất vào "con ngựa sáng tác văn học" giúp nó phi nhanh hơn và không trật đường.

  • TRẦN BĂNG KHUÊ    

    1. Gã có thói quen mỗi buổi sáng thức dậy, gã thường tợp một ngụm Tequila và nhìn chăm chăm vào bức tường. Sau đó mới rời khỏi nhà, đến công sở. Nơi nào gã đến cũng có một bức tường tương tự như thế. Chỉ thiếu mỗi Tequila. Những bức tường xuất hiện ở khắp mọi nơi. Chỉ Tequila là không thể. Gã phải đến quán rượu. Ghé quầy bar của lão họa sĩ già.

  • LGT: Trần Bảo Định là một “tác giả mới”, từng là cựu sinh viên Văn khoa Đại học Đà Lạt, năm 2014, tròn 70 tuổi, mới công bố tập truyện ngắn đầu tay Kiếp Ba Khía (Nxb. Văn hóa văn nghệ) với giọng điệu Nam Bộ khá độc đáo, nên sách vừa in ra đã bán hết.

  • NGUYỄN THANH ĐẠM 

    Ba ngày nữa kết thúc chương trình hợp tác một năm dạy tiếng Pháp tại trường Đại học Đà Lạt, Lavande bần thần trước thời gian vụt trôi nhanh quá.

  • TỐNG NGỌC HÂN

    Đường vào Sài Cang là một con dốc không có tên vì xem ra chưa có cái tên nào xứng với nó. Vừa cao, vừa dài, vừa hẹp, lại vừa quanh co gấp khúc.

  • PHẠM NGỌC CẢNH NAM

    Thay vì cúi xuống đặt mũi dao đúng vào nơi quy định, giữa lỗ tròn của tấm khăn mổ trắng lóa thì anh lại bất giác nhìn lên mặt bệnh nhân.

  • PHẠM THANH THÚY

    “Em mang thuốc đau đầu này. Anh uống đi.”
    Nàng đưa cho anh viên thuốc, cùng chai nước lọc.

  • THÁI NGỌC SAN

    Hình ảnh của Hảo trên sân ga làm cho tôi đau đớn. Nàng giống như một nữ tu kín trong ngày ép xác, cả người trùm kín trong chiếc áo khoác và tấm khăn choàng nỉ đen, hơi sương giá tháng ba như những mũi kim găm vào da thịt làm mặt nàng tím ngắt.

  • TRẦN THÚC HÀ

    Đoàn Mã Kỳ đã tìm thấy vùng núi thiêng. Đến được đấy còn phải đi một quãng xa. Mã Kỳ chọn đám đất trống, tầm nhìn quang, buông tay nải, tựa lưng vào gốc cây lớn, cởi dép cỏ, duỗi đôi chân sần sùi vết xước còn tươm máu nghỉ sức.

  • NGUYỄN THỊ KIM HÒA

    I.
    “Linh hồn tội lỗi hãy rửa sạch trong dòng nước thịnh nộ của các thần
    Trái tim tội lỗi hãy tẩy xóa trong luồng gió thịnh nộ của các thần.”

  • LÊ THỊ KIM SƠN  

    Dì luôn hỏi nó “Vậy có ác hôn con? Có ác hôn con? Lũ chim ngoài kia được bay tơi bời vui vẻ, mình bắt nhốt con này trong lồng vầy có tội nó hôn con?”.

  • TRIỀU NGUYÊN

    Ông Tự ngước mắt lên nhìn bàn thờ. Cái bát hương đặt chính giữa từa tựa chiếc bình sứ lớn, hình như được trang trí bằng một cái đầu con rồng thì phải.

  • THÙY LINH

    Nhìn quanh không thấy ai để ý, Ái lặng lẽ trở về phòng của mình. Tiếng cười đùa của đám thanh niên đang tụ họp giữa sân bám riết lấy Ái.

  • LÊ THỊ BÍCH HỒNG

    Tôi sinh ra và lớn lên giữa một miền gió cát. Cát trộn lẫn đất, cát bồi lên gò, cát treo tít ngọn cây, cát phủ mái tranh, cát tung nhói mắt…

  • LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG
                          Truyện ngắn

    Tôi rất thương Mẹ mỗi lần nhìn thấy khối cơ thể ấy vỡ vụn ra, nát tan từng mảnh trong ngôi miếu cũ.