Nhà thơ Phạm Tấn Hầu - Ảnh: Lê Vĩnh Thái
1 Tôi đang trở về đây. Tôi trở về trong mỗi ngày qua và trong niềm mơ mộng của tôi Xứ sở của chim câu và của màu hoa phượng đang lay động dòng máu của tôi Đang lay động, có phải không? Bởi một chiếc rễ cây sâu xa nào đó trên vừng trán âm u của một góc phố nội thành đã gọi đúng tên tôi như đụng phải chiếc chuông rè tê tái làm ngân lên một nỗi nhớ mênh mang *** Tôi đang trở về đây. Tôi trở về bởi không thể nào chịu nổi tiếng nói của mình cứ bị uốn cong và tắc dần đi trong cổ họng Như một con chim bị bóp nghẹt lẻ loi Tôi trở về đặng lấy lại lời ca còn ở đâu đây trên những chùm cây nhãn *** Tôi đang trở về đây. Tôi trở về trong mỗi ngày như hạt bụi trở về trên đường phố tôi yêu để nghe từng tiếng guốc bình yên vẫn gõ nhẹ mơ hồ theo một nhịp thở nào của phố phường sâu lắng Tôi thấy đã khuất xa rồi vậy mà vẫn đợi Một cái gì đây từ quá khứ sinh sôi ở trong đá trên cây hay giữa lòng bàn tay chạm trổ run run khi tách khỏi đường nét già nua một hình dáng mới Tôi không thể nào nói hết nhưng tôi đã cảm nghe trên thân thể dịu mềm kia đang trở mình lặng lẽ Như tiếng trả lời lặng lẽ của con tim Một tiếng trả lời rất nhỏ Rất nhỏ thôi để tự mình phải lật lại hoài từng chữ Như chính mình đang tự hứa trước tình yêu. 2 Tôi vốn là một chàng trai và là một đứa trẻ chỉ biết tin vào ánh mắt của Người thôi Cái chàng trai trong muôn kẻ si tình đã dạo gót khắp nơi chỉ để khắc họa vẻ đẹp của Người sâu trong cuộc đời say đắm vẻ đẹp cũ và vẻ đẹp mới lấm trên tay tôi bột tả với hồ *** Tôi trở về đây, nơi tôi đã yêu và đã từng vấp ngã đã buồn vui khi gạn đục khơi trong tập nói tiếng của Người trong sáng Và có khi tôi rơi vào thất vọng như rơi vào vòng tay nhân ái mẹ tôi (có lẽ tôi đã khóc) Nào ai biết vì sao mất mát bao nhiêu vẫn trở lại đây để gieo trồng hy vọng Bên dòng sông này, dưới chân thành ấy Đâu chỉ lật lên những dấu tích héo khô? 3 Ôi xứ sở của tôi chất ngất những đền đài và điệu hát giàu có hơn một vừng trăng và chiếu ngời trầm tưởng Chỉ để chia xẻ cho ai những vần thơ bay bổng thôi sao! Ôi tấm khăn bằng gấm hoa trải rộng nhưng bên trong ruột gan của mình con phượng hoàng đang cồn cào đập cánh Nó đập trúng giữa lồng ngực tôi Như tiếng giáng bổ của tình yêu và niềm khát vọng của tôi *** Tôi đang trở về đây. Tôi trở về bởi không thể nào chịu nổi tiếng đập cánh thiêng liêng kia ngày một lớn ngay giữa trái tim tôi. 12-12-1984 (13/6-85) |
BẠCH DIỆP
LÊ HUỲNH LÂM
NGÔ MINH
NGUYỄN KHẮC THẠCH
PHẠM BÁ NHƠN
Nếu như “Nỗi buồn chiến tranh” của Bảo Ninh xoáy sâu và bi kịch tình yêu và bi kịch con người thời hậu chiến với những ám ảnh chiến tranh thì Trần Vàng Sao đã tái hiện sắc nét một tiếng khóc lớn của những người đã hy sinh trong chiến tranh nhưng vẫn mang trọn nỗi bi kịch - bi kịch của liệt sĩ thời hậu chiến.
LÊ VĨNH THÁI
NGUYỄN TRỌNG TẠO
LÊ VĨNH THÁI
NGÔ CÔNG TẤN
ĐỨC SƠN
HẢI BẰNG
NGUYÊN QUÂN
NGÔ MINH
(Trích)
55 năm qua, từ những giảng đường Đại học Huế, biết bao thế hệ cầm bút đã đem tâm tình của mình viết thành lịch sử. Trong khuôn khổ kỷ niệm 55 năm thành lập Đại học Huế, TCSH xin giới thiệu chùm thơ của một số tác giả quen thuộc. Sự chọn lựa này không mang tính đại diện cho những thế hệ ở Đại học Huế, nhưng đây là những tên tuổi đã ít nhiều góp phần quan trọng cho sự phong phú đa dạng của một xứ sở được tôn vinh là của thi ca.
"đòi hỏi một chủ nghĩa anh hùng lâu dài nhất, kiên trì nhất, khó khăn nhất của công tác quần chúng và hằng ngày"
LÊNIN
BẠCH DIỆP
LTS: Nhà thơ Ngô Kha sinh năm 1935 tại Huế, dạy văn ở trường Quốc Học Huế khoảng từ 1960-1973. Bạn đọc ở các đô thị miền Nam trước đây đã từng biết Ngô Kha qua hai tập thơ buồn của anh: Hoa cô độc (1962) và Ngụ ngôn của người đãng trí (1969).
QUỐC MINH