NGUYỄN LOAN
Không thể nào yên
Lại thêm một lần giông bão ở biển Đông
Tổ quốc thân yêu cần ta có mặt
Chín mươi triệu trái tim cùng chung nhịp đập
Chung một lời thề giữ nước thiêng liêng.
Việt Nam ơi! Tổ quốc - Mẹ hiền
Người lại đau trên thân mình vết thương chảy máu
Kẻ cướp biển ngông cuồng lại dở trò chơi xấu
(Họ vốn là người bạn láng giềng thân thiết của chúng ta).
Việt Nam ơi! Không lẽ nào
Bọn chặt đứt dây cáp quang đôi lần trên biển
Giờ chúng lại mưu toan xâm chiếm
Không thể nào ngồi yên - Mẹ Việt Nam ơi!
Mùa hạ này cả nhân loại lại sục sôi
Cùng với chúng ta đấu tranh đòi công lý
Bởi biển Việt Nam là máu thịt Việt Nam từ bao đời nay đã thế
Không ai được quyền xâm lấn biển đảo ta
Phải mất rất nhiều máu xương của bao thế hệ ông cha
Mới có được Việt Nam một dải đất liền và biển Đông trọn vẹn
Giờ lần nữa nếu phải hi sinh để bảo tồn đảo biển
Thì biển đảo Việt Nam ta lại dậy sóng Bạch Đằng.
(SH304/06-14)
LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.
Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...
Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu
hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê