ĐÀO DUY ANH
Ảnh: internet
Không đề tháng bảy
Nếu một ngày thấy chán người đàn ông vừa qua đời mình xin đừng nấc lên lời quá thể như ân huệ đừng đặt những câu hỏi nhạy cảm vào giả định ngây thơ người đàn ông sẽ chẳng bao giờ bỏ buồn vui vào một lúc để gật đầu câu trả lời như phải chẻ ra sợi tóc nhỏ đến cạn cùng mới biết được phần lẩn khuất của thương đau làm sao giải mã hết phép màu và tri giác những giấc mơ đe dọa cảm giác bất ổn đã cấu thành cặn đắng bao kỷ niệm mày mò từ tâm thức từ những mảnh rời của thực tại tang thương người đàn ông gục đầu trong sự hiện hữu của người đàn ông mất bóng gọi giới ước về lầm than trong hơi thở gãy Thiên sứ tình yêu không hoàn tất sứ mạng lời dâng hoài công đời quá nhiều dan díu những xúc cảm rợn người tỉ mẩn từ khi ý đồ nằm ngoài ràng buộc của đạo lý thông thường trầm mình vũng lầy thương kẻ mắc cạn trên đường tìm chân lý gặp đầy dẫy nghịch lý cô đơn làm khách lạ chính mình trong bi kịch lạnh lùng ma thuật đã bày này đâu khải huyền bí nhiệm con người tội nghiệp ngay sự hiện hữu mình cũng khả nghi
Người đàn bà chán cứ thản nhiên mà đi mặc ai ghìm nước mắt cứ thản nhiên mà đi vung cánh tay SG cắt cớ cứ thản nhiên mà đi làm nhân chứng cho một ý thức khốn khổ bệnh Trời còn trở tương tư hái chòm sao về mở tiệc mới một hồi sinh cứ thăng hoa để nhận chân giá về mình khi ngã vào một bờ vai khác vực lên tàn tích cũ đốm da bạch tạng ngày Người đàn bà gọi về con phố chưa từng hắt hiu cái khát khao tuyệt đối sẽ làm nhức nhối hũng trống tâm hồn thế giới tượng trưng thu mình lại ban phát sinh khí và ý thức không đúng với ý thức trong cõi thâm mật của nó mọi nỗ lực tự tri hờ hững cơn khủng hoảng tinh thần của tâm hồn phù phép lửa yêu Người đàn bà bất chấp không thể tự túc trong cõi về cửa huyền bí con tim trải lòng mờ tỏ gọi về hai bản thể trong giấc mơ ảo dụ với SG tình nhân
Trong trò chơi bi thảm của cuộc đời cứa nát một trái tim cần hóa thân vào định mệnh bằng tiếng rên của tuyệt vọng bằng lời mời đi vào hư vô Người đàn ông soạn mình hành trình về nơi khép cửa để tiếng “Chán” kia chưa kịp đến tai mình đi tìm nơi mà núp đời vừa đổ xuống lưng đập nát linh hồn tinh khôi làm mùn cho đất mọc lên cây cô độc cây duy nhất Cuội nằm phong kín niềm tin khờ khạo ngàn năm đốt lá Đa soi vào nhân thế với nhiều câu hỏi găm từng thớ nghĩ bàn tay lạc dấu chỉ đường dang dở để sụt sùi nào ngất xuống bờ đêm có nồng nàn nào đáng thương vừa tắt lửa thôi một êm đềm.
(SH319/09-15)
NGUYEN SU TU
NGUYỄN VIỆT CHIẾN
ĐÀO DUY ANH
MẪU ĐƠN
Nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo từng tham gia Ban Biên tập và thiết kế măng-séc cho Tạp chí Sông Hương. “Một người đi giữa đất trời lồng lộng” nay đã về với cõi mộng mơ vĩnh hằng. Lần trở lại Huế trong dịp Kỷ niệm 35 năm Sông Hương (tháng 6/2018), nhà thơ kể lại nhiều kỷ niệm đẹp một thời gắn bó với anh em Tòa soạn, và gửi cộng tác một chùm thơ. Ban Biên tập trân trọng gửi đến bạn đọc.
Đoàn Mạnh Phương - Phan Trung Thành - Trương Đăng Dung - Trần Hoàng Phố - Nguyễn Đông Nhật - Mai Văn Phấn - Nguyễn Man Kim - Nguyên Quân - Nguyễn Văn Quang - Nguyễn Duy Từ - Hoàng Vũ Thuật - Lê Viết Xuân - Vĩnh Nguyên - Phạm Trường Thi - Phạm Phương Thảo - Nhật Chiêu - Nguyễn Ngọc Hạnh - Trần Thị Tường Vy - Châu Thu Hà - Nguyễn Thiền Nghi - Nguyễn Ngọc Phú - Nguyễn Đạt - Nguyễn Loan - Trần Văn Liêm - Hoàng Xuân Thảo - Ngô Thái Dương
Như một phiên bản lỗi khao khát sự hoàn hảo đầy mâu thuẫn khi không thể buôn một hình bóng đang lấp dần những khoảng trống đời mình, Trần Hạ Vi tìm cách lật tung ký ức để khám phá giữa thiên hà chữ trùng trùng ẩn nghĩa.
VƯƠNG KIỀU
NGÔ THANH VÂN
KHẢ LÔI VIỆT VƯƠNG
LÊ MINH CHÁNH
Nguyễn Văn Thanh - Trần Hữu Dũng - Trần Tịnh Yên - Ngàn Thương - Mai Văn Hoan - Triệu Nguyên Phong - Thiện Ngộ
MY TIÊN
ĐẶNG THANH BÌNH
NGUYỄN THỤY VÂN ANH
ĐỖ KIM CUÔNG (*)
PHẠM QUYÊN CHI
NGUYỄN HOÀNG THỌ
NGUYỄN GIÁNG VÂN
NGUYỄN HỮU PHÚ
Nguyễn Hữu Phú sinh năm 1982, hiện ở đảo Song Tử Tây - huyện đảo Trường Sa - Khánh Hoà, dạy học và làm thơ ở đó.