MCAMMOND NGUYEN THI TU
Cuộc sống là như bước chân lên một con thuyền mà nó chuẩn bị ra khơi và chìm
(Shunryu Suzuki)
Mịnh họa: Nguyễn Duy Linh
Hôm nay có phải ngày đó không… Con chim bất chợt sà xuống giường, đậu ngay trên vai chàng. Mình xanh đầu đen mỏ đỏ. Chân nó giẫm cả lên tóc tôi. Tôi khiếp vía tung chăn bật dậy, cài lại khuy áo. Hôm nay có phải ngày đó không… Cái giọng tựa như bé gái lại lảnh lói từ vai chàng. Câm miệng! Chàng quát trong lúc kéo tôi nằm xuống lại. Con ác là phá lên cười ranh mãnh rồi phóng vút ra ngoài cửa sổ. Nó đi đâu làm gì trong đêm tối chàng không biết.
Nhưng chắc chắn nó sẽ không đi mất. Hơn ba mươi năm qua thư phòng của chàng là chốn đi về của nó. Bắt đầu là một sáng mùa đông khô lạnh, nó bỗng đâu bay vào phòng đậu lên vai chàng cất tiếng: Hôm nay có phải ngày đó không? Và từ đó ngày nào nó cũng líu lo với chàng mỗi câu ấy.
Tôi nhắm mắt. Sâu thẳm trong tâm can bùng lên một thứ ngọn lửa ái ân, dùng dằng trêu ghẹo. Nó thí dỗ đưa tôi lên chót vót của hoan lạc, nhưng đến khoảnh khắc tôi mấp mé chạm đỉnh, nó lại túc tắc dìu tôi trở lại thung lũng phủ đặc những đốm than hồng râm rực nỗi khát khao. Tôi cao vời. Tôi tận đáy. Tôi chới với dập dềnh, phó thác mình trên chuyến du hành phù thủy. Tôi hiện nguyên hình là xác thân, là con thú. Mỗi tế bào trong tôi trở thành tế bào dục tính. Chàng đã phù phép ném tôi trở về nguyên sơ, mông muội. Không giả vờ. Không vội vã. Không lo sợ. Không quy ước. Không thời gian. Trí óc biến mất. Cá thể biến mất. Chẳng còn chàng. Chẳng còn tôi. Hai nguồn năng lượng tách biệt ban đầu của hai chúng tôi đã tác hợp thành một vòng tròn. Cái Duy Nhất. Cái Một. Khác xa chuyện gối chăn dung tục mà loài người thường mặc định và bưng bít. Chàng bảo chàng đang làm công việc đánh thức Shakti trong tôi. Chàng đang ban truyền cho tôi, sứ đồ chàng đã chọn, nguồn năng lượng tâm linh bao nhiêu người đồn đại và mơ ước. Tôi buông xuôi, quy phục. Cùng chàng, tôi tan biến vào vũ trụ, bất tử.
Hôm nay có phải ngày đó không… Tôi mở choàng mắt. Con chim mình xanh đầu đen mỏ đỏ đã quay lại tự lúc nào. Lại chễm chệ trên vai chàng, sát ngay đầu tôi. Chàng ngủ như chết. Tiếng thở rin rít nghe như tiếng huýt gió kỳ quặc. Tôi rón rén nhổm dậy. Dưới ánh nến liu riu tôi cảm giác đôi mắt con ác là đang thóc mách ngó tôi. Chàng vẫn không cựa quậy. Mắt nhắm. Đầu nghẹo qua một bên. Âm thanh kỳ quặc cứ ríu lên từ cái miệng há hốc với nước dãi tràn ra. Là chàng?
Tôi biến như ma đuổi khỏi căn phòng bí hiểm đằng sau chánh điện ngày đêm thắp nến và ngao ngát hương trầm. Hôm nay có phải ngày đó không… Con ác là trên vai chàng giọng tinh quái hỏi với theo, và tôi dường nghe tiếng nó cười ngất ngưởng. Tôi định thần lại. Không phải. Chỉ có tiếng gà gáy từ nơi đâu. Rạng sáng. Tôi rảo bước về phía dãy nhà cho thiền sinh đến tu học. Lát nữa đây tôi lại sẽ lẩn trong đám người kéo vào chánh điện nghe chàng rao giảng.
*
Trên đỉnh đồi cao chàng đứng. Vầng hào quang sáng ngợi trên đầu. Tấm áo choàng thô màu trắng uy nghi. Chàng ngó xuống biển người lô nhô bên dưới. Tôi trong ấy, chết lạc giữa họ. Mọi người nối nhau bước đi trong một mê cung chằng chịt lối ngõ. Tôi bỗng chóng mặt, đứng khựng lại. Một thiếu phụ có gương mặt xanh mét và lo âu, hai tay dắt hai đứa bé hối hả băng qua. Các người đang đi đâu? Tôi giơ tay chặn lại. Người phụ nữ ngơ ngác nhìn rồi hất tay tôi ra, kéo hai đứa nhỏ đi tiếp. Tôi chặn thêm vài người nữa. Các người đang đi đâu, tôi cứ gào lên. Không ai trả lời. Tất cả như điếc. Họ gạt tay tôi, lướt qua. Mụ điên, một gã đàn ông cao to lầm bầm xong giương cùi chỏ thúc tôi ngã lăn. Dòng người không ngừng di động. Tôi ráng ngoi dậy nhưng những bước chân cứ giẫm lên tôi. Toàn thân đầy thương tích, tôi thoi thóp. Hãy thoát ra. Tiếng chàng như sấm rền từ xa. Chỉ có chàng mới biết lối dẫn tới cánh cổng bên ngoài mê lộ. Trong phút giây hấp hối, tôi trông thấy chàng nháy mắt ra hiệu.
Gặp chàng giống như được trở về nhà. Tôi cảm giác thảnh thơi, an nghỉ sau chuyến hành trình khó nhọc. Những vết thương hư nát sai lạc trong tôi dường như đã được rửa sạch và băng bó khi tôi dầm mình trong dòng sông mát rượi của chàng. Tôi chắp tay tạ ơn. Chàng bảo tôi đừng ngại, cứ tận hưởng dòng nước thật lâu như tôi muốn. Nhưng tôi biết cuối cùng thì tôi cũng phải lội ra. Nó không thể là chốn thường trú vĩnh hằng. Năng lượng từ sự hiện diện của chàng tỏa ra đặt tôi vào ngay giữa vũ trụ đã khai sáng. Tôi hỏi chàng về cái chân lý của cuộc đời người ta nói chàng đang nắm giữ. Chàng bảo không thể trao cho tôi. Tôi phải tự tìm. Nhưng chàng cho tôi nếm thử hương vị ngọt và thanh bình của nó. Thực tế hơn so với những triết lý to lớn khác, tôi gật gù. Những tiếng nói trong đầu tôi chậm dần lại, ý nghĩ bị xóa mờ đi, và tôi thấy mình bị bỏ lại với một không gian bên trong trống trơn.
Nhiều kẻ quỳ sụp khi chàng đi qua. Họ bảo theo chàng để biết bí mật của cuộc đời. Chàng tới đâu người ta cũng vây đến. Tận mắt thấy chàng, nghe giọng chàng, ngửi chàng, chạm được vào người chàng là một ân sủng. Thoạt tiên tôi cau mày nhìn những con người nghiêm trang xếp hàng chờ đến lượt được phủ phục chạm trán lên chân chàng. Không. Tôi thề lần này sẽ không cuồng nữa. Tôi đâu đã quên những kết cuộc ê chề từ các sứ mệnh tín đồ trước đây.
Nhưng số phận run rủi. (Thật là thuận tiện và dễ dàng biết bao khi đổ thừa mọi thứ cho số phận, chàng hay nói).
Tôi đã được chọn. Một quyết định được thực thi một cách tự nhiên. Sau này tôi hay tự hỏi nếu bấy giờ tôi có thể chối từ. Có phải bấy giờ tôi cũng như bao kẻ đã bị thôi miên bởi đôi mắt to sâu huyền bí rất ít khi chớp, và bởi ma lực trong giọng nói của chàng: Năng lượng của một người đã thức tỉnh và tìm thấy chân lý. Mọi ngờ vực ban đầu nhanh chóng tiêu tan, tôi ngoan ngoãn nhập vào nhóm môn đệ được chàng cẩn thận tuyển lựa. Những Người Tỉnh Thức Khi Thế Giới Đang Say Ngủ. Danh hiệu của nhóm chúng tôi. Chàng trao riêng tôi bức tranh chàng tự tay vẽ. Bóng dáng tôi, giống như chàng, đứng uy nghi trên đỉnh đồi cao nhìn xuống biển người ngược xuôi khốn khổ bên dưới. Tôi thổn thức, qui hàng.
Chàng ngồi trước một đám đông. Cặp mắt hiếm khi chớp của chàng đăm đắm vào khoảng không, hàng giờ. Ai nấy cũng ngồi nín thinh theo. Người ta nhẫn nại chờ khoảnh khắc chàng mở miệng để thu băng, ghi chép. Mỗi lời chàng nói ra tựa như sấm truyền. Hãy phá ngục! Cắt tan những xiềng xích nhà tù bấy lâu buộc trói mình. Trở về với chính mình. Là chính mình khi ăn, khi ngủ, khi làm tình, ngay cả khi hắt hơi hay lên cơn giận dữ. Người ta lăn ra khóc, cười, kinh ngạc, thấm thía. Không phải là câu chuyện cái bản thảo năm ngàn năm lịch sử tìm được trên những mảnh lá cọ như các vị sứ giả trước đây công bố.
Tôi đặt ảnh, băng đĩa và sách của chàng lên bàn thờ. Ngày ngày tôi vào mạng gõ tên chàng. Chàng có triệu triệu người theo dõi. Luôn là những tán tụng, tôn sùng làm tôi hả hê. Rồi ngày nọ có kẻ gọi chàng là tiên tri giả với những chiêu trò tinh vi lợi dụng tín đồ. Người ta săm soi chuyện chàng với những chiếc xe đắt tiền, những cuộc du lịch xa hoa bí mật, và đám phụ nữ mê muội cả tin. Màn hình trước mắt tôi nhòa đi. Thật tội cho bọn người còn lẩn quẩn trong vòng ngu muội. Nhưng chẳng phải cả thế giới này đang chìm trong cơn ngủ sao, như chàng vẫn nói.
*
Chàng nhập viện. Facebook loan tin.
Thực ra nếu chàng không liệt giường bỏ ăn cả tuần trước đó, thì đừng hòng ai ép chàng đi nhà thương được. Huyết áp chàng tụt tới mức nguy hiểm. Nó quên mất cái chỉ số ổn định trong suốt bao thập kỷ chàng lừng lững trong các giờ tập luyện tư thế bò cạp quặp đuôi hay trồng chuối một tay. Ngực chàng yếu ớt phát ra những âm thanh khò khè, chẳng còn ưỡn ra kiêu hãnh như khi chỉ bảo môn sinh cách điều khiển hơi thở mình. Đôi bàn chân từng được hàng vạn con người kính cẩn chạm và hôn giờ sưng phù với máu đen và hạch bạch huyết. Bác sĩ quyết định gắn máy trợ thở, máy lọc máu, rồi ống thông dạ dày. Chàng nằm im, không còn sức kháng cự.
Trong chánh điện chiều hôm ấy, lần đầu tiên tôi nhìn thấy vợ và các con chàng. Con ác là mình xanh đầu đen mỏ đỏ cũng xuất hiện. Tôi đứng thu người trong một góc nhìn đám đông kéo tới viếng thi thể chàng. Phần đông họ là phụ nữ đủ mọi lứa tuổi. Có người tôi quen, và rất nhiều gương mặt lạ. Bao nhiêu trong số họ, cũng như tôi, đã từng kiêu kỳ ngỡ mình là môn đồ duy nhất được chọn để chàng đánh thức Shakti trong căn phòng ấy? Tôi bất giác tự hỏi. Và có ai trong số họ đã bừng tỉnh và biến như ma đuổi, như tôi, sau cuộc hoan lạc chàng gọi là thiêng liêng ấy? Tôi cứ ngỡ mình đã đi đến cuối hành trình đi tìm sự khai sáng, mắt đã tỏ, đã thoát khỏi sự tối tăm, đã thức tỉnh khi thế giới còn đang say ngủ. Giờ đây sao tôi bỗng lại thấy mình thoi thóp chết lạc trong đám người ồ ạt chung quanh. Các người đang đi đâu? Môi tôi đột nhiên mấp máy không thành tiếng.
Con chim vẫn còn đang đậu trên đôi vai bất động của chàng. Mắt nó vô cảm chẳng thực sự nhìn vào ai. Hôm nay có phải ngày đó… Tôi đợi. Nhưng nó đã không cất tiếng như mọi lần.
Mexico City, 21/07/2019
McAmmond Nguyen Thi Tu
(SHSDB34/09-2019)
MẠC DO HÙNGBố nhắn tôi mời Sĩ về làng tu sửa bức tượng Thành Hoàng. Sĩ nghe tôi nói, trầm ngâm: "Cho mình thời gian suy nghĩ, Bỏ nghề lâu quá rồi, không hiểu đôi tay có còn cảm giác!"
TRÚC PHƯƠNGDừng lại nghỉ chân, chị Dần tựa lưng vào gốc cây cơm nguội râm bóng bên con đường ngoằn ngoèo dẫn lên dốc Lưng Mây. Mấy cô gái Stiêng quảy gùi đi ngược ra phố trấn chốc chốc gởi lại nụ cười tự nhiên như hoa cỏ cho người phụ nữ miền xuôi đi thăm người nhà trong trại.
LÊ GIA NINHMột danh nhân nào đó đã nói rằng: "Người đàn bà có hai lần dễ thương. Một lần trên giường cưới và một lần trên giường chết". Riêng tôi, tôi thấy mỗi tháng người đàn bà có thêm một lần dễ thương nữa. Đó là kỳ nhận lương của chồng.
QUỐC THÀNH Năm ấy lên cao nguyên thăm anh bạn, biết tôi lần đầu đến anh dẫn ra trung tâm xã coi cho biết, cũng là lúc dân đi rẫy về. Ngược chiều chúng tôi là một ông già, mắt nhìn xuống miệng cứ lẩm bẩm: "Muộn rồi, Muộn rồi". Tôi nghĩ ông vội đi đâu đó, chắc nóng lòng lắm.
ĐÀO DUY HIỆPNgày xưa có một chàng trai rất lịch sự. Anh thường có nhiều khách đến nhà chơi.
TRẦN THỊ TRƯỜNGCái tin đám ma ông S chỉ có chiếc quan tài rỗng dù dấu kín đến mấy cũng cứ lan đi. Mấy "nhà báo trẻ" cứ nhớn nha nhớn nhác muốn gặp thân nhân phỏng vấn, ghi hình nhưng nhìn thấy cái vẻ lãnh đạm của H. bác sĩ quân y, con trai ông, liền co cả lại.
NGUYỄN HỮU THÔNGChao ơi? Xin chào Thầy, lâu ngày ghê.Tôi lúng túng một hồi mới nhận ra cô Sen. Trước mắt tôi bây giờ là một thiếu phụ với nụ cười tươi, rạng rỡ, nhưng vẫn không làm phai đi trên khuôn mặt gầy những vết hằn khốn khó.
ĐOÀN LÊ Tặng anh tôi Anh làm khoa học, tôi là diễn viên nhà hát. Riêng điều đó đã không hợp nhau. Nhưng tuổi trẻ không chịu nghĩ chín chắn, chúng tôi cứ yêu nhau bất chấp mọi giông bão ở cả hai phía gia đình.
NGUYỄN NGỌC LỢITối đó bản Phiệt có buổi liên hoan văn nghệ. Cơm chiều xong Tản đưa tôi vào đó chơi. Chúng tôi đang chuẩn bị đi thì một cô đang dẹp đám cuốc xẻng trong góc lán nói vọng ra. Anh Tản mà đưa anh ấy đi thì có mà... Anh ấy đẹp trai, gái bản theo hết, mất phần đấy... Tản cười, cho theo bớt chứ một mình tôi... mệt lắm.
LÊ NGUYÊN NGỮTrong bối cảnh rạt rào gió bấc và nắng trải vàng như mật bên ngoài báo hiệu Tết sắp vê, con ngựa cũng đứng dạng bốn chân như lắng nghe câu chuyện đầy hoài niệm mà Tư Gồng bắt đầu kể tôi nghe. Giản dị vì đây là câu chuyện về chính nó, Tư Gồng trước kia đã lần khân hẹn khất với tôi chờ đến Tết Con Ngựa. Mà lúc này thì đã là cuối tháng chạp rồi.
NGUYỄN QUANG LẬPChiều ba mươi tết, Quỳ đạp xích lô ra ga, tính đón khách chuyến tàu vét rồi gửi xích lô, bắt xe đò về quê. Vừa vào sân ga, tàu chưa về đã có khách gọi, may thế. Khách là một trung niên mặt rỗ, quần bò áo thun, kính đen gọng vàng.
ĐỖ KIM CUÔNG1... Cho đến lúc sực tỉnh, tôi mới nhận ra con đường ra cánh đồng tôm và những vườn dừa dưới chân núi Đồng Bò.
HỒNG NHU Xóm phố nằm trên một khu đất trước đây là một dẫy đồi nghe nói vốn là nơi mồ mả dày đặc, phần lớn là mồ vô chủ không biết từ bao đời nay; và cũng chẳng biết nơi nào có nơi nào không, bởi vì gần như tất cả mồ mả ở đó đều đã bị thời gian mưa gió bào mòn, chẳng còn nấm ngôi gì cả.
TRẦN HẠ THÁP1*Gã nằm xuống thoải mái. Cảm giác mát lạnh của ghế đá còn rịn hơi sương buổi sớm thu giúp gã chợp mắt ngay. Công viên thành phố không chỉ là bạn đời của những ai không nhà, các tên chích choác, kẻ sống ngoài vòng luật pháp... Đây cũng là nơi khá thân quen đối với người như gã. Ít ra đã hơn bốn tháng qua, từ khi gã rời một khách sạn năm sao trong thành phố.
THÁI KIM LAN"Làm sao biết từng nỗi đời riêngĐể yêu thương yêu cho nồng nàn” Trịnh Công Sơn
THÁI KIM LAN(tiếp theo)
NGUYỄN ĐẶNG MỪNGLGT: Cuộc sống cứ lao về phía trước, song những tâm hồn đa cảm thì lại hay ngoảnh nhìn về phía sau. Nước nhảy lên bờ là ánh nhìn về những ngày đã qua giữa một vùng quê bình yên của “đêm trước đổi mới”. Một bức tranh quê sống động, dung dị song ngổn ngang những cảnh đời, những cảnh tình mà chúng ta không được phép quên, bởi tư duy đổi mới của đất nước hãy còn tiếp diễn...
VĨNH NGUYÊNNgô - bạn tôi rủ tôi về làng Chẻ.Đến thành phố H.H., tôi mượn chiếc xe máy của một người quen. Tôi chở Ngô về làng An Hải Trung.
I. Nàng là nhân vật chính của vở kịch. Vở kịch đang diễn ra. Những chủ đề về tình yêu và hôn nhân, về ước mơ và sự thật, về hoài vọng và định mệnh, về sinh ly và tử biệt, v.v và v.v... đan chéo và quyện chặt vào nhau, tạo nên một trường nghĩa lơ mơ lan man đầy ảo dị mà qua đó, những nhân vật còn lại cứ tông tốc xoay xỏa quanh một nhân vật trung tâm đang chơi trò mê hoặc: nhân vật chính.
Đó là lần thứ mười Malio quay về góc phố ấy. Phố hẹp, những căn nhà mặt tiền nhấp nhô, khách sạn lấp lánh đèn chen cửa hàng tơ lụa, phòng tranh sơn mài phương Đông sát với những quán cà phê nho nhỏ bài trí kiểu Tây phương...