Dòng sông máu

09:28 21/08/2011
PHẠM PHƯƠNG Thằng bé đứng bên sông. Nó thấy màu đỏ ửng phía chân trời, nơi có hàng thùy dương và con đường đất ẩm. Đứa con gái nhà ai, trong làn khói lam chiều rơm đốt giữa mùa, mặc một bộ đồ cỏ úa, đang tha thẩn nhặt cỏ gà.

Minh họa: Thái Ngọc Thảo Nguyên

[if gte mso 9]> Normal 0 false false false MicrosoftInternetExplorer4 <![endif][if gte mso 9]> <![endif][if !mso]> <![endif][if gte mso 10]> <![endif]

Dòng sông lững lờ trôi. Nhiều chỗ hố cát ngầm có những dòng xoáy nhỏ. Những cái xoáy nước cứ lớn dần lên rồi tan ra. Bầu trời hoảng hốt xua mây đi mãi. Trên trời chỉ trơ ra vài con cò gầy, chân khẳng khiu thả xuống vì mệt mỏi. Chúng không lướt đi mà xoải cánh đập như những tên trọc phú cố gắng làm mấy câu Đường luật mà không làm nổi. Ôi! Tháng Sáu rơm vàng. Lưng chừng chơ vơ, lưng chừng cô đơn trải xuống dòng sông đỏ ngầu màu máu.

Thằng bé vạch quần đái tồ tồ xuống sông. Cơ mặt nó dãn ra đầy khoái cảm. Dòng nước vàng như hổ phách chảy ra từ người nó hòa với dòng nước đỏ ngầu phía dưới. Một lúc sau, nó rùng mình, kéo quần rồi nhìn ra xa. Nó tự nhủ, chắc đứa con gái không nhìn thấy mình đâu. Tẩn ngẩn một hồi, thằng bé đi về phía hàng rào cột bê-tông vài chục cái, to như những cây xoan ngăn bãi cát với những thửa ruộng trồng rau bên trong, đang lù lù thách thức nắng gió.

Trước đây, không có hàng cột này, đất bị xói lở nhiều.

Ngôi nhà của nó, một ngôi nhà gỗ được ghép lại bằng những tấm ván mốc thếch. Thân cây không gọt vỏ cong queo lại bởi nắng gió. Một căn nhà chỉ cần có mái và vách là đủ, bố nó vẫn bảo thế. Vách nhà hình như đã thủng. Trước đây, mấy lần mẹ nó bảo sửa mà bố còn lừng chừng. Đứng từ ngoài bãi cát nhìn vào nhà một lúc, thằng bé ngồi phịch xuống, khom khom giữa những cây cột bê-tông. Nó vun cát thành đống nhưng cát khô cứ chảy trượt ra.

Bãi giữa sông Hồng, mùa cạn, cả một vùng trời bao la, xanh rì lúa ngô khoai sắn. Bờ bên kia, những ngôi nhà to lớn mọc lên, chen chúc nhau, còn có một tòa cao ốc đồ sộ, kính xanh rọi xuống làm một khoảng nước sông nhợt nhạt.

Bãi phù sa giữa sông Hồng này có từ bao giờ không biết nữa. Mùa nước cạn mới trở thành trù phú, sau đó ngập ngụa bùn đỏ, nước đỏ. Tràn ngập màu máu trên những thớ đất cát bở tơi, yếu ớt. Những ngôi nhà sàn của dân ngoại tỉnh đến trồng rau bị bỏ hoang. Xác rau, xác chuột, quần rách, áo rách và rơm rác trôi nổi, thối rữa. Lục bình vẫn nở hoa, bơi từ phía thượng nguồn xuống nhưng bông hoa trắng nhớt. Có lẽ nước sông đã hút hết màu tươi mát, ngọt ngào của nó rồi.

Thằng bé vằn vò đống cát. Phía xa, cây cầu sắt rung lên bần bật dưới sức nặng của con tàu đang lừ lừ tiến đến phía nội thành. Con tàu xanh mốc như cánh cung dẻo dai đang uốn lượn - một con rắn già cỗi và thảm sầu. Vạt trời màu khói, ửng đỏ. Con tàu như muốn tiến tới mà lại như rụt rè. Phía trước nó, những căn nhà hình khối, vững chắc như một định kiến.

“Lộc, về đi con.”

Người đàn ông nhỏ thó, nước da đỏ tái, mái tóc cắt vội, nham nhở đưa bàn tay to xù về phía thằng bé. Đôi mắt buồn với hàng mi tơi tả như thể đã để giọt sương nào làm nó rũ xuống từ buổi sáng. Dòng suy nghĩ chảy trên mặt ông bật thành nước đổ xuống dòng sông im lìm. Thằng bé thấy thế thì chạy đến níu lấy tay ông.

“Bố ơi, tàu kia từ đâu về?”

Ông nhìn đứa con hồi lâu rồi nói:

“Xa lắm con ạ.”

“Xa lắm là ở đâu?”

“Thì ở xa lắm...”

Vẻ mặt ông khổ sở như van nài đứa con: “đừng hỏi nữa”.

“Ứ, bố chẳng biết thì có.”

“Ở bên Tàu về.”

Thằng bé thấy tiếng của bố nó kéo dài như khẽ rít từ kẽ răng ra thì im bặt. Mỗi khi như thế, mắt bố trông rất đáng sợ.


Sông Hồng đổ về từ Trung Quốc. Lịch sử cuồn cuộn trong lòng nó. Thời gian trôi qua, chỉ có cái chết là trở thành vĩnh hằng. Con sông vĩnh hằng này được tạo thành từ những cái chết vĩnh hằng. Trong sóng có khuôn mặt của Kinh Dương Vương, nhìn lại lần cuối đất mẹ phương Bắc để bước chân về phương Nam, có khuôn mặt dữ dội của Lạc Long Quân chiến đấu với thủy quái, có khuôn mặt của Ngô Quyền, Hưng Đạo Đại Vương Trần Quốc Tuấn... Và dòng máu của những người đã chết đỏ ngầu. Những cái chết ấy vẫn còn vương vấn đâu đây như những linh hồn ứa lại phía triền sông, bên bờ bụi, bãi bồi.

Người đàn ông nói với đứa con, “Ta vào nhà thôi.”

“Đợi con rửa tay đã.” Đứa trẻ hồn nhiên nói.

“Nước sông bẩn lắm, vào giếng rửa.”

“Chúng ta không đợi mẹ nữa à?”

“Mẹ mày không về nữa.” Mắt người đàn ông vằn lên tia máu đỏ lừ, quầng suốt một khoảng trời góc cạnh. Hạt sương nặng trĩu trên mi đã bay biến trong không gian khô khốc. Ông đẩy đứa trẻ ngã dúi xuống triền cát khô, rồi đi như chạy về phía căn nhà gỗ ọp ẹp đang run rẩy trong gió cuối ngày.

“Bố nói dối, bố nói dối con, mẹ sắp mua robot về cho con...”, đứa trẻ vừa khóc, vừa gào vừa giẫy giụa chân, bụi cát quanh nó bay mù mịt. Người bố đã đi xa, bóng đổ xuống những thửa rau nhũn nhẽo vì màu xanh nhức mắt.

Trời đất quay cuồng. Đám khói nhà ai phía dưới đuôi bãi quyện thành đặc quánh như bát cháo lúc giáp hạt. Hạt buồn vữa ra nhạt thếch. Tiếng gào của đứa trẻ the thé, hóa thành cánh nhạn bay về kí ức.

Lúc nào nước lên, toàn bộ bãi bồi trở thành nước, những gia đình ngụ cư lại lục tục kéo nhau về quê. Trước đó, có một vài dấu hiệu báo trước. Một đêm giao thời giữa thời điểm nước cạn và nước lên ấy, cô gái gục xuống bờ sông, máu khô cứng lại trên đôi vai mỏng manh. Cô cố gắng bò đến gần mép nước, vốc một ít vã vào vết thương và uống. Nhưng cô nhè ra ngay và ho lên khùng khục. “Tanh quá,” cô lẩm bẩm bằng một giọng hết hơi rồi gục xuống.

Người đàn ông đứng tuổi vội vã chạy đến nhặt cái xác mềm nhũn. Sau hôm đó, nước nổi lên ngập tràn.

“Sao cô lại làm cái nghề này?” Người đàn ông nhìn vào cô gái và hỏi với vẻ khinh miệt.

“Tại sao anh lại trồng rau?” Cô gái nhếch mép cười bất cần. Nụ cười rất lâu sau đó vẫn còn đọng lại trên khuôn mặt xanh nhớt của cô và cả không gian quanh cô nữa.

“Vì tôi là nông dân.” Người đàn ông lẩm bẩm trong miệng.

“Vì tôi là điếm.”

Từ lần đó, họ không hề nói chuyện với nhau. Một năm sau, thằng bé ra đời. Nó sinh ra giữa mùa nước nổi. Bố nó không về quê nữa, mỗi ngày đều cầm sào xua rác rưởi, chuột chết, rau thối ra xa ngôi nhà của họ.

Thằng Tàu đó, chính nó...

Một con tàu thủy với cột hoa tiêu có dải rèm tựa như lưới đánh cá rủ xuống vai một gã thủy thủ to lớn, mắt một mí, da mai mái rám nắng, tóc đen như mun. Gã nói tiếng Việt trọ trẹ một cách nực cười và luôn lắc lư khi ở trên bờ như thói quen của đám thủy thủ say đất liền khác.

Con tàu tấp vào gần bãi bồi đúng mùa nước cạn. Những người thủy thủ ùa lên bãi. Có người mang về tàu hàng đống nhu yếu phẩm. Có người đi luôn, mãi khuya mới mò về tàu trong dáng vẻ ngờ nghệch, phê rượu, phê thuốc hoặc phê gái.

Buổi sáng sau đó một ngày, Gã Tàu ngồi phía mạn tàu, nhìn chằm chằm vào người thiếu phụ mặc tấm áo rẻ tiền mỏng tanh, dẫn đứa con nhỏ lang thang ở bờ sông để mò hến. Đôi vai người thiếu phụ rũ xuống như cách những trễ nải đang dần ăn mòn hết xúc cảm trong tim nàng. Khuôn ngực đầy đặn căng lên, dòng sữa ngọt ngào sắp trào ra, ướt át. Gã cảm thấy phía dưới mình bắt đầu cương cứng. Những giác quan cào xé trong quần gã. Nàng Lolita của gã mò mẫm những con vật trắng ngà, nhỏ bé và mỗi lần bắt được một con, mắt nàng lại lóng lánh niềm vui, nhìn về phía đứa con. Gã dần mê đi, dường như quên hết thứ mùi tanh tưởi và màu ghê rợn của nước sông, quên đi cái nắng bỏng rát của xứ sở nhiệt đới buồn thảm này. Gã nhìn thấy bóng nàng thoát khỏi tấm áo rẻ rúng ấy, thoát ra chiếc chậu nhựa với những con hến ấy. Nàng hoàn toàn trần truồng, vùng vẫy trong lòng sông. Màu đỏ của nước và màu làn da phương Nam của nàng quyện lại như mật mía với bánh rán.

Gã nhảy từ boong tàu xuống. Người thiếu phụ giật nảy mình, ngước mắt sửng sốt. Gã trồi lên, như chừng muốn đến gần nàng hơn. Nàng bỏ lại chậu hến, hoảng hốt bế con chạy vào nhà. Trong nhà, tiếng đàn ông ồm ồm.

Đêm đó, gã Tàu nằm thườn thượt trên những tảng đá ở mép nước. Nước đỏ đặc phù sa. Ánh trăng xỉa vào cơ bắp cuồn cuộn của gã.

Trong nhà.

Người thiếu phụ nằm trên giường. Đứa con nhỏ đã ngủ, hơi thở nhè nhẹ, chiếc lưỡi nhỏ bé lấp đầy khuôn miệng còn hơi sữa của nó. Người đàn ông, chồng nàng, im lìm động chạm phía trên nàng. Nàng cảm thấy hai chân mỏi mệt, duỗi thẳng. Họ làm tình không một tiếng rên, im lặng như những con nhện giăng tơ trong ngôi nhà chẳng thể tạo thành kí ức. Nàng nhắm mắt, tưởng như có thể ngủ quên, chỉ để cảm nhận tiếng ánh trăng đang nhả lung linh xuống bờ sông. Bụi chuối đầy sương đêm nhỏ xuống đất như tiếng khóc rỉ rả.

Vài ngày sau, con tàu nhổ neo. Thằng bé thường ra bờ sông mò hến một mình. Người đàn ông ốm liệt giường hết mùa cạn năm ấy. Ruộng rau thối rữa không ai thu hoạch. Nếu có ai nói đến chuyện giúp đỡ, ông ta lập tức nổi điên. Vào một buổi sáng đẹp trời, ông cuốc hết mấy thửa rau, ruột rau trắng trộn lẫn đất, be bét.

Thằng bé khóc chán chê, rồi lại xuống dưới sông chơi trò gấp thuyền bằng lá chuối. Nó ấm ức với bố nó, những tiếng nấc cụt làm nó cảm thấy tủi thân đến nỗi mỗi cái thuyền thả xuống sông là một lần nó nghĩ: “mẹ ơi, về với con, con ghét ông ấy lắm.”

Thuyền lá chuối không bơi về phía “Tàu”, mà bơi về phía biển.

Nghe nói nước phía đó rất xanh. Biết đâu, mẹ đã ở ngoài biển chờ đợi có tiếng thì thầm của nó sẽ quay về.

Chảy nhanh đi sông ơi...

P.P
(270/08-11)








Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • THÁI BÁ TÂN…Con chim hung dữ màu đen là trọng tâm của bức tranh, được ông giành hết tâm sức miêu tả rất sống động. Trong tranh, nó đang bám chân vào ngực Prômêtê, xoè hai cánh giữ thăng bằng, chiếc mỏ khoặm ngậm một miếng tim vừa moi từ lồng ngực khổng lồ của chàng…

  • NGUYỄN ĐỨC SĨ TIẾNMọi người đến Huế với những lí do khác nhau. Riêng các văn nghệ sĩ thì thường đến để tìm cảm hứng sáng tác. Tuy nhiên ý tưởng của mỗi người thì mỗi khác, chẳng ai giống ai. Họa sĩ Vĩnh Trung và nghệ sĩ Hải Lý là một trong những trường hợp như vậy.

  • XUÂN ĐÀIChuyện thằng Thanh con cô Ngoan ở làng Đông cuối tháng này tổ chức đám cưới với con Thuý con cô Lâm ở làng Nổi, dân xã Vĩnh Sơn ai cũng tỏ tường. Cái đận cô Lâm có chửa, điều tiếng khắp làng, người ta đoán già đoán non về cha của đứa bé. Đoán vụng đoán trộm, thì thầm nhỏ to sau lưng, chứ thấy bóng cô đi ngang qua là họ im bặt. Nó mà nghe được nó tế cho! Nó vén mồm, vén váy, réo tên cúng cơm ba đời nhà mình ra mà chửi.

  • PHẠM THỊ XUÂNChị Xoan trở mình nhè nhẹ, sợ làm đứa cháu giật mình thức giấc. Chị quay mặt  vào tường như cố tránh cái ánh sáng xanh dịu phát ra từ ngọn đèn ngủ. Chị nhắm kín mắt nhưng vẫn không sao ngủ được. Đầu óc chị rối bời bao ý nghĩ. Có một cái gì day dứt, một cái gì tiếc nuối, một cái gì hẫng hụt vừa đi vào cuộc đời chị. Chị bỗng thấy lòng mình trống trải đến vô vị...

  • PHẠM THỊ XUÂNLGT: Ấn tượng của một nữ tác giả mới lần đầu tiên gửi tác phẩm đến cho TCSH thật khá đậm đà. Ấy là Phạm Thị Xuân, một phụ nữ ở độ tuổi đã qua thời thanh xuân, đang công tác tại một đơn vị y tế huyện Quảng Điền.

  • QUÝ THỂCó ai đến nhà chơi, bà cụ Tuần chỉ mép tấm phản gỗ mời ngồi, bà nói:- Giang sơn của "bầy choa" (chúng tôi) chỉ có chừng ni. Không ghế bàn, xa lông, sập gụ tủ chè chi cả, chịu khó ngồi đỡ, ông bà mô áo quần trắng trẻo sạch sẽ sợ dơ, thì ngồi lên đây. Bà cụ xoè cái quạt giấy cũ đã rách, lộ ra mấy cái nan tre lót cho khách ngồi. Nhưng không ai nỡ ngồi lên cái quạt giấy của cụ.

  • NGUYỄN THỊ ANH ĐÀO...Sáng hôm ấy bà con xóm đạo đi lễ rất đông. Người ta nhìn thấy một vệt sao băng vào lúc trời tảng sáng. Họ cho rằng Chúa thấu hiểu được nỗi đau đang dày xéo trên thân thể Xoan. Nhưng cũng chính vì thế mà bố cô lại quay về làm chính con người liêm khiết hồi xưa. Thiên đường cũng có những con đường riêng để người ta sám hối.

  • XUÂN ĐÀI 1. Mỗi lần từ quê trở về Sài Gòn, sống bên chồng và hai đứa con, tôi không nguôi nhớ đến chị. Năm nay chị đã ngoài bốn mươi, không chồng, không con, lủi thủi ra vào trong ngôi nhà một gian hai chái. Ngôi nhà vừa được xây dựng cách đây gần ba năm bằng số tiền chị tằn tiện, chắt bóp mười mấy năm và tiền vợ chồng tôi phụ giúp chút đỉnh. Vài ba năm, vợ chồng con cái chúng tôi mới về thăm chị một lần. Chị mừng, chị vui, trò chuyện với các cháu suốt ngày. Chị quấn quýt lũ trẻ, lũ trẻ cũng quấn quýt chị.

  • TRẦN THỊ TRƯỜNGNgày trăng tròn lẻ. Tháng Trung Thu năm Đại Bảo thứ 3.Người hai lưỡi bảo là ngày Sao Thổ phạm vào Thái Âm.Người ngắn lưỡi nói Sao Chổi mọc ở phương Tây.Người dài lưỡi bảo có tinh vượn đen ăn mặt trời, ngày Nhật thực, nếu không yểm kỹ sông Nhị đang nảy vàng ròng sẽ ngừng.Động đất.

  • VIỆT HÙNGTrước đây, anh là người lừng danh, một tay "cua - rơ khét tiếng" trên xa lộ. Đã một thời anh chỉ biết chiến thắng. Người ta từng mệnh danh, anh là người sinh ra để đua xe đạp, anh không hề có đối thủ. Anh xem thường sự chiến thắng của mình, cho nó là điều hiển nhiên. Anh coi ánh hào quang của vòng nguyệt quế chỉ có tác dụng tô điểm thêm cho vẻ đẹp của mình mà thôi. Bởi, không có nó, anh vẫn là một thần tượng chẳng gì "khuất phục nổi".

  • NGUYỄN THÁNH NGÃĐêm nay trăng nhão, không biết là đêm trăng gì. Ở xa nhìn về đồi Kà Mạ vẫn một khối đen sì. Nếu có ai nhướn mắt nhìn thật kỹ sẽ thấy cái khối đen sì ấy nhô lên như một cái đầu người đôi mắt lấp láy đom đóm. Thỉnh thoảng gió hất cái đầu tóc rối bù xù bay về phía ruộng. Tiếng chim cú kêu mỗi lúc một thê lương, ớn lạnh từng đốt xương sống...

  • THÁI BÁ TÂNTháng trước, ở phường B. thị trấn Đức Giang, huyện Gia Lâm, nơi tôi về nghỉ hưu mấy năm nay, đã xẩy ra một vụ trọng án có nhiều tình tiết rất kỳ lạ, có thể nói bí ẩn không sao giải thích nổi, đến mức cuối cùng người ta quay sang cho rằng nhất định phải có yếu tố thần linh ma quỷ trong vụ này.

  • PHẠM THỊ ANH NGA                  Truyện ngắn...trái tim có những lý lẽ mà lý trí không thể nào biết được...

  • PHAN VĂN LỢIBuổi giao lưu và trao giải thưởng cho các tác giả đoạt giải trong cuộc thi viết truyện ngắn do Hội Nhà văn tổ chức đã tiến hành được gần nửa giờ. Gã nhấp nhỏm trên chiếc ghế kê phía sau cánh gà sân khấu, bồn chồn không yên. Chừng thông cảm với tâm trạng của gã, cô gái phục vụ mặc áo dài đỏ bưng tới cho gã ly nước, nhẹ nhàng nói: "Chú cứ yên tâm ngồi nghỉ cho khoẻ. Giải A bao giờ cũng trao cuối cùng, chú ạ!"

  • KHẢI NGUYÊN Pa-ri, mùa hạ năm 198...Vườn Bách thảo giữa thành phố kề sông Xen phía tả ngạn. Ông đến đây như một kẻ lánh đời, sợ nơi đông người. Thật ra, phần lớn đường phố Pa-ri trong giờ làm việc không ồn, không thừa thãi người đi nhong như ở Việt Nam. Em ông ở quê ra Hà Nội chơi đứng ngắm dòng người và xe nườm nượp qua lại cứ tự hỏi: những con người này đi đâu, về đâu mà tuôn mãi như là chẳng ai về nhà cả, như là cái "nghiệp" trời đày phải đi.

  • ĐỖ KIM CUÔNGNhiều năm trôi qua tôi đã trở thành người đàn ông đứng tuổi. Có một mái ấm gia đình, vợ con hạnh phúc. Nhưng mỗi lần nghĩ về nàng, một người đàn bà chỉ kịp quen trên chuyến đò từ Huế ra Phong Điền, chia tay nàng để nhiều năm sau, tôi mới được gặp lại nàng trong một hoàn cảnh khác, tôi vẫn giữ nguyên một cảm giác hết sức lạ lùng. Một ý nghĩa luôn ám ảnh tôi khá kỳ quặc rằng: Tôi đã bị nàng hiểu lầm, là một chàng lính giải phóng “hám gái, dại khờ”... Bởi vì sau vụ việc ấy, chính tôi cũng rủa thầm mình là ngu ngốc.

  • NGUYỄN VIỆT HÀVọng đi vào núi. Tại sao phải đi vào núi thì Vọng mong manh biết, còn sẽ đi vào núi như thế nào thì anh không biết. Nắng của chiều ngần ngừ trên một đường mòn và đường mòn heo hút cỏ dại đến đây thì chia hai.

  • HÀ KHÁNH LINHGiáo sư tiến sĩ Hoàng Lập Xuân thường nói với các sinh viên của mình thuở còn ấu thơ bà tin những chuyện cổ tích là có thật, từ đó bà đã sống và hành động theo tinh thần cổ tích. Khi đã thành danh, bà thường ngẫm nghĩ đối chiếu mình với các nhân vật trong cổ tích. Nhiều người lấy làm ngạc nhiên khi thấy chuyện cổ tích đã đóng một vai trò quan trọng trong việc hình thành nhân cách của một con người như giáo sư tiến sĩ Hoàng Lập Xuân. Càng ngạc nhiên hơn, khi biết rằng những chuyện cổ tích bà được nghe kể khi còn nhỏ không phải do ông bà nội ngoại, không phải do cha mẹ...

  • HƯỚNG DƯƠNGTết đã gần đến rồi. Những ngày này mọi người chỉ nghĩ đến một việc là chơi gì trong ngày Tết? Trước đây, cuộc sống thiếu thốn thì Tết là dịp để ăn uống cho no say đầy đủ - Vậy mới gọi là ăn Tết. Còn giờ, mọi sự dinh dưỡng thừa mứa, đàn ông bụng phệ nhan nhản, đàn bà đi hút mỡ thường kỳ, bệnh béo phì của trẻ em gia tăng. Ăn uống là kẻ thù của con người. Vậy nên, Tết không còn là ăn Tết nữa mà là vui Tết, chơi tết.

  • PHẠM ĐÌNH TRỌNGChưa bao giờ Ngay có ý nghĩ rời Hà Nội đến sống ở vùng đất khác thế mà anh đã đột ngột đưa cái gia đình bé nhỏ không còn nguyên vẹn của anh đi vào thành phố phía Nam cách Hà Nội ngót hai ngàn cây số. Anh đi như chạy trốn để rồi càng ngày anh càng nhớ quay quắt nơi anh đã để lại cả một thời tuổi trẻ đẹp đẽ.