Điệp khúc của Bé Lết

09:14 17/12/2009
HỒ BÍCHDưới gầm cầu phía chợ Trời có một cô bé độ tuổi niên thiếu, mặt đẹp như hoa nhưng bị tật nguyền đến trú ngụ ở đấy từ bao giờ. Nó bị bại liệt một chân nên không đi lại được mà phải bò hoặc lết. Có lẽ do vậy mà người ta thường gọi nó là Bé Lết.

(Ảnh: Internet)

Dân chợ Trời cái gì cũng biết thế mà không hề ai biết gốc gác lai lịch của Bé Lết. Chính nó cũng không biết ai đã đẻ ra mình. Có người nói nó bơi từ dưới Vạn đò lên. Lại có người bảo Bé Lết là con rơi của "dịch vụ phụ" Karaoke vì giọng hát của nó na ná như vậy. Ngày ngày nó lết vào chợ hát kiếm ăn. Đêm đêm nó bò về gầm cầu nằm ngủ. Cuộc sống của nó cũng nhịp nhàng như tháng ngày đi qua chợ, êm đềm như dòng sông trôi dưới chân cầu.

Rồi một lần Bé Lết bị ốm mấy ngày liền không vào chợ được. Cuối cùng, cơn đói khát vẫy vùng, thôi thúc nó gượng dậy. Nó hát. Nó gào. Dưới gầm cầu. Cô độc. Không ai nghe. Không ai cho nó miếng gì. Tiếng hát của nó chợt run vang một cách bi thiết. Bỗng nhiên Bụt giáng trần và ban cho Bé Lết một bát cháo tăng lực kèm theo ba điều ước. Không cần suy nghĩ nhiều, điều ước thứ nhất được nói ra ngay và lập tức hiệu nghiệm. Một tòa lâu đài sang trọng, ngạo nghễ hiện ra bên kia chợ Trời, bên kia dòng sông. Trong tòa lâu đài có nhiều tầng, nhiều phòng, nhiều kho vàng bạc châu báu.

Bé Lết chưa bao giờ được xem ti vi nên nó dành thời gian đầu để xem cho thỏa thích. Khi đến chương trình quảng cáo, rao vặt thì Bé Lết như sực nhớ ra điều gì đó và cuống lên. Rồi nó chuyển điều ước thứ hai lên sóng truyền hình nhờ tìm bố mẹ, tìm gia sư để học. Lời của nó vừa được phát đi thì chao ôi, người từ đâu ùn ùn kéo đến! Kẻ tranh nhau nhận là bố mẹ của Bé Lết. Người giành dật nhau làm thầy dạy thêm cho "cô chủ".

Thời nay, thầy cô dạy thêm vốn nhiều đã đành nhưng bố mẹ đẻ sao cũng nhiều đến thế? Bé Lết mường tượng bố mẹ nó phải là hạng người nghèo lắm mới đến nỗi đem con bỏ chợ. Đằng này, họ đều ra dáng trưởng giả ngồi quán bia ôm, không tin được. Họ làm cho Bé Lết hoang mang, bận bịu, chóng mặt, nhức đầu. Đã có lúc nó bị ngất xỉu bởi phải nghe quá nhiều những lời giả danh, thớ lợ. Nó bị khủng hoảng nghiêm trọng. Trong cơn hoảng loạn, hãi hùng, Bé Lết sực nhớ mình còn điều ước thứ ba. Nó liền nhắm mắt lại lẩm bẩm "ước chi được thoát khỏi cảnh này". Rồi khi Bé Lết mở mắt ra, nó thấy mình đã về đến chỗ cũ, dưới gầm cầu. Nó cảm thấy nhẹ nhàng, yên ổn. Và từ đó, nó lại lết vào chợ với điệp khúc u hoài, tha thiết...

H.B.
(124/06-99)



 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
  • HOÀNG PHỦ NGỌC TƯỜNG

    (Mạn đàm với nhà văn Quang Huy về Hội nghị quốc tế IBBY 86)

  • LÂM THỊ MỸ DẠ

    Ngày xưa trái đất chưa có loài hoa. Bỗng một buổi sớm, tia nắng nhìn thấy một đốm đỏ tròn tựa như màu mặt trời. Đốm đỏ ấy xòe ra trên một cái cây bé nhỏ, lá mảnh mềm.

  • THÚY BẮC

    Cửa sổ gần bàn cu Và ngồi học, có một cây ớt mẹ trồng vào chậu đất để ngoài hiên. Cây ớt quả tím, hoa cũng màu tím, quà bác Tâm tặng mẹ. Không phải chỉ cu Và với mẹ thích cây ớt mà hàng xóm cạnh nhà ai cũng thích. Cây ớt quanh năm có hoa. Ăn hết lứa quả này, hoa lại kết lứa quả khác.

  • Đồng Thị Ngãi Lan - Đỗ Anh Tịnh

  • LGT: “Con thấy trong hồn con lững thững/ Một hành tinh không bóng người/.../ Ngồi ngủ gục bên khúc ca buồn vô vọng/ Ôi những ngọn gió đã giúp nến tỉnh ngộ”. Ấy là những câu thơ Nguyễn Trương Khánh Thi viết về Ba mình là cố nhà văn Nguyễn Xuân Hoàng (mất năm 2006).

  • VĂN LỢI Mèo già Xám Vằn dường như chán ngán cảnh vật chung quanh và chính cả ngôi nhà mình ở, vào đâm ra bần thần, nghĩ ngợi. Trong rừng chắc hẳn sẽ có nhiều con vật xứng đáng để mình kết bạn. Cần phải đi vào đó xem sao - Xám Vằn nghĩ thế và quyết định vào rừng tìm bạn.

  • CỬU THỌ Có một chú cá Thia lia choai choai mới lớn, mình có vẩy xanh biếc, ánh lên rất đẹp. Trên chỏm đầu chú lại mọc lên một cái kì vểnh cao màu đỏ lửa trông như cái sừng trên đầu rồng. Vì vậy, chú được các cậu bé đặt cho cái tên oai vệ: Thia lia Rồng.

  • Lê Ký Thương - Nguyễn Loan

  • THIẾU HOA Ngày ấy...

  • Vương Hiền - Hoàng Dạ Thi - Nguyễn Thanh Kim - Lê Ký Thương

  • VI-TÔ-TÁT PẾT-KÊ-VI-XI-UÝT(Văn chương Xô Viết, số đặc biệt Thiếu Nhi 1984)

  • VĂN LỢITheo mẹ đi kiếm ăn, trống Choai thấy được nhiều cái lạ và hiểu lắm điều hay. Nhưng có một điều khiến trống Choai thắc mắc hoài, ấy là vì sao người ta ít để ý đến trống Choai, dù trống Choai có cố chạy nhảy, hoặc đập đập đôi cánh tí xíu, để tạo ra tiếng rẹt, rẹt lạ tai cũng không gây được chú ý cho ai. Còn bác trống Cồ thì bước ra khỏi chuồng đã được người ta nhìn ngắm rồi.

  • LÂM THỊ MỸ DẠ- Này, cậu bé, cậu biết vì sao tôi đến đây không?- Tôi biết rồi, cậu đi với mẹ tôi chứ gì?- Vâng, mẹ cậu đã đón tôi đến làm đẹp ngày sinh nhật của cậu.- Thế mẹ tôi đã nói với cậu như thế nào?

  • PHẠM THỊ BÍCH THỦYBuổi sáng ông mặt trời vươn vai tập thể dục sau một đêm ngủ ngon lành, trông cứ tròn vành vạnh. Ánh nắng lại ngời lên chan hòa, rực rỡ. Những lá thông rì rào kể chuyện cho ngọn gió nghe. Chúng cùng nhau dạo bản nhạc êm dịu muôn thuở.

  • Huỳnh Quang Nam - Nguyễn Trác - Tuyết Nhung

  • NGUYỄN THỊ VÂN ANH Lâm bé nhất nhà, là em út nên được cưng chiều nhất. Thế nên Lâm là đứa bé có nhiều đồ chơi nhất trong xóm. Một năm có bao nhiêu ngày lễ, ngày tết thì bấy nhiêu lần út Lâm được tặng đồ chơi. Đồ chơi chất đầy các ngăn tủ của chú bé.

  • Nguyễn Hoàng Sơn - Ngô Minh - Kiki

  • ĐÔNG HÀThực hiện kế hoạch hoạt động hè năm 2010, nhằm khuyến khích phong trào sáng tác văn thơ của thiếu nhi, đồng thời tạo điều kiện cho các em giao lưu, trao đổi kinh nghiệm và tìm nguồn cảm hứng, Nhà văn hóa Thiếu nhi Huế phối hợp với Hội LHVHNT, Phòng VHTT và Phòng GDĐT Thành phố Huế tổ chức trại sáng tác văn thơ thiếu nhi năm 2010 dành cho các em đạt giải cao trong cuộc thi sáng tác thơ văn “Cây bút tuổi hồng” và các em đang sinh hoạt tại CLB Sao Khuê Nhà Thiếu nhi Huế.

  • PHẠM THỊ THANH TÚTrong khu rừng kia có một tòa lâu đài xây bằng đá quí. Không ai biết tòa nhà được xây từ bao giờ nhưng chắc là đã lâu lắm, vì những phiến đá đã được thời gian mài nhẵn bóng như những tấm gương soi. Vân đá nhiều màu nổi lên những hình thù kỳ dị. Tòa lâu đài ẩn kín dưới vòm lá của những cây cổ thụ, đứng xa không thể nhìn thấy được.

  • VĂN LỢI Thuở ấy, ở một cánh rừng nọ có một bông hoa màu trắng. Trắng đến nỗi làm sáng cả một khoảng xung quanh nó.