Ngày 9/2, chúng tôi gồm bốn người, đăng ký xe lên tham quan vườn tại Trung tâm Dịch vụ du lịch sinh thái và giáo dục môi trường thuộc Vườn quốc gia Bạch Mã (thị trấn Phú Lộc, Thừa Thiên-Huế).
Biệt thự Morin bỏ hoang
Nhân viên bán vé cho biết: xe đi trong ngày giá 900.000đ; đi hai ngày giá 1,1 triệu đồng; hình thức đưa đón là xe sẽ chở đến một điểm bất kỳ theo yêu cầu của khách và chỉ một điểm mà thôi, thả khách xuống, ai thích đi đâu thì đi, hẹn giờ về, xe lại đón. Giá cả trên áp dụng cho tất cả khách, dù đi một mình hay đi theo đoàn. Chúng tôi thắc mắc: mười người hay một người đi cũng chừng đó tiền là sao? Câu trả lời là: quy định như thế. Vì vậy, chúng tôi đành chờ gần một giờ để tìm thêm khách ghép vào. Ngày hôm sau, khi quay về, có hai khách hôm trước thuê 1,1 triệu, chúng tôi thương lượng với trung tâm dồn sáu người vào xe 16 chỗ, bớt tiền cho khách vì không cần phải hai lần đón, nhưng câu trả lời là: không được!
Tại biệt thự Sao La, giá phòng ngủ là 500.000đ/ngày đêm. Không bàn chải, kem đánh răng, không nước uống, không dép đi trong phòng, không ti vi, internet, không thảm chùi chân, không màn dù muỗi nhiều vô kể. Quanh biệt thự, rác, lá cây tràn ngập. Hệ thống nước sinh hoạt thì rỉ rả. Các biệt thự khác như Cẩm Tú, Phong Lan thì hư hỏng nặng, không sử dụng được. Thảm hại nhất là biệt thự Morin như ngôi nhà hoang với hệ thống cửa, hàng rào gãy nát, lá cây chất chồng, vỏ chai, ghế gãy, chứng tỏ lâu ngày không được sử dụng. Từ biệt thự này, có đường đến km số 0, dẫn lên đỉnh Bạch Mã với độ cao 1.450m.
Nơi đây, phóng tầm mắt về hướng Bắc là thấy thành phố Huế, nhìn về hướng Đông Nam thấy toàn bộ hệ thống đầm phá vùng Cầu Hai, Cảnh Dương. Ngay trên đỉnh, có một căn nhà hình lục giác, được gọi là Hải Vọng đài. Thật không ngờ nơi có bia đá với hàng chữ Non thiêng Bạch Mã, mà nhiều người kỳ vọng chẳng kém non thiêng Yên Tử, lại thảm hại như thế. Cửa kính vỡ nát, chai lọ, rác rưởi đầy trong phòng trệt. Lên lầu, điều làm du khách chạnh lòng, là ba tượng Phật được đặt trên mấy viên đá và bệ cửa sổ, lạnh tanh nhang khói. Hai kính viễn vọng được đặt để du khách nhìn đã hư nát từ bao giờ.
Quay về, chúng tôi gặp một đoàn khách từ thành phố Huế lên. Một phụ nữ lớn tuổi trong đoàn nói: “Cô lên đây lần đầu, cũng là lần cuối, không bao giờ quay lại nữa. Vì sao à? Vì mình đi chơi, nghe giới thiệu loạn lên, nhưng đến các thác, vườn cây, chim chóc, không hề có bảng chỉ dẫn cho du khách, đường mòn thì nhiều nên không dám đi. Nhóm của cô đang ngồi chờ năm người đi thác Đỗ Quyên bị lạc đường. Họ yêu cầu mình không được xả rác, nhưng đố tìm đâu ra được thùng rác mà bỏ”.
Ông Nguyễn Vũ Linh, Giám đốc Trung tâm Dịch vụ du lịch sinh thái và giáo dục môi trường của Vườn quốc gia Bạch Mã, khi trả lời chúng tôi, đã thừa nhận những khiếm khuyết trên. Theo ông Linh, lỗi là do nhân viên kiểm lâm, hướng dẫn, dù đã được phân công, nhưng không thực hiện nghiêm túc nhiệm vụ; các thùng rác ngay trên đường dẫn vào các điểm du lịch không có là lỗi của trung tâm không làm; hệ thống bảng chỉ dẫn bị sụp đổ chưa dựng lại.
Việc dịch vụ yếu kém, biệt thự bỏ hoang, nguyên nhân chính là điều kiện thời tiết quá khắc nghiệt, một năm chỉ được mấy tháng hè đón khách, còn lại mưa ẩm. Bạch Mã là nơi có lượng mưa lớn nhất nước, gần như mưa quanh năm, nên hệ thống điện, nước bị hư hỏng liên tục, các nhà đầu tư, dù đã kêu gọi nhiều, kể cả nước ngoài, nhưng họ từ chối. Các khu Morin, Cẩm Tú, họ đầu tư làm được khoảng hai năm, thua lỗ nghiêm trọng, nên đành bỏ hoang.
Ông Linh cho biết, giá xe đưa đón khách như trên trong khi chiều dài chỉ 16km là quá cao, nhưng Trung tâm bất lực. Trước đây Trung tâm đã làm nhưng lỗ, đành thuê xe ngoài, yêu cầu họ hạ giá mà không được, vì họ cho là dốc cao, đường bê tông làm xe mau hư, phí duy tu bảo dưỡng lớn. Sự bị động phương tiện đưa đón, cộng với thời tiết quá khắc nghiệt khiến dịch vụ du lịch yếu kém nhưng đành chịu.
Tất nhiên, thiệt thòi cuối cùng vẫn thuộc về du khách. Trả lời câu hỏi: “Tương lai của du lịch sinh thái-dịch vụ tại đây sẽ ra sao?”, ông Linh buông mấy chữ: “Khó nói lắm”!
Nguồn phunuonline.com
Đất nước đang trên hành trình 30 năm Công cuộc Đổi mới, kể từ năm 1986. Nền văn học nghệ thuật của nước nhà cũng vậy, đang hướng đến việc đánh giá chặng đường 30 năm đổi mới. Văn nghệ xứ Huế trong 30 năm qua cũng đã có những thành tựu mới, cũng có những hạn chế cần được gợi mở để cho những trang viết về sau vượt qua, sung mãn hơn, nghệ thuật hơn, đầy trách nhiệm nhân văn hơn. Kể từ số báo này, Sông Hương sẽ khởi đăng những bài viết nghiên cứu liên quan đến chủ đề này. Việc nhìn nhận lại văn nghệ Thừa Thiên Huế sẽ được giới thiệu đầy đủ hơn trong các số báo tiếp theo, sau khi Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế và Tạp chí Sông Hương tổ chức hội thảo về Văn học Thừa Thiên Huế 30 năm đổi mới 1986 - 2016 vào khoảng tháng 6 tới đây.
“Ngài” rùa đá được xem như một trong hai linh vật để trấn yểm vùng đất Phú Lộc (Thừa Thiên - Huế), trên đầu “ngài” còn có một chữ Vương.
Huế có những sáng mờ sương, sương giăng kín những tuyến phố, bầu trời như sà xuống tận đầu người, xứ Huế vốn mộng mơ càng thêm huyền ảo.
Lối kiến trúc độc đáo thuộc hệ phái thevarada (Nam tông) tạo cho chùa Thiền Lâm một nét đẹp khác biệt so với các cổ tự đất cố đô.
Cố đô Huế bây giờ không còn trầm mặc, phong cảnh về đêm thật quyến rũ bởi việc chiếu sáng nghệ thuật cầu Trường Tiền.
Sáng 10-3, Sở VHTT&DL tỉnh Thừa Thiên- Huế phối hợp với UBND huyện A Lưới đã tổ chức lễ hội Ariêu Car_một trong những lễ hội văn hóa truyền thống lớn với sự tham gia đông đảo cộng đồng người dân tộc thiểu số Pa Cô, Tà Ôi, Cơ Tu, Pa Hy đang sinh sống ở địa bàn vùng cao huyện A Lưới .
Nhà vườn An Hiên, phủ thờ Công chúa Ngọc Sơn, Xuân Viên Tiểu Cung... là những nhà vườn đẹp bậc nhất xứ Huế. Hệ thống kiến trúc dân gian này là một điểm nhấn trong khám phá nét đẹp văn hóa Cố đô.
Lễ hội A riêu Car là dịp để các dân tộc hội tụ, thể hiện tinh thần đoàn kết, tính cộng đồng, bảo tồn và phát huy bản sắc văn hóa truyền thống.
Là món ăn có cái tên khiến nhiều người phải ngẩn ra vì nghe quá lạ, canh chột nưa chinh phục thực khách bởi hương vị đậm chất quê và cái tình của người dân Huế.
SHO - Sáng ngày 21/2 (14 Tháng Giêng năm Bính Thân), Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế đã tổ chức chuyến đi Viếng mộ thi nhân tại các nghĩa trang trên địa bàn thành phố Huế tưởng nhớ các văn nghệ sĩ đã khuất . Đây là năm thứ tám văn nghệ sĩ Cố đô Huế tổ chức đi viếng mộ thi nhân vào dịp Tết Nguyên tiêu.
Không biết có tự bao giờ mà hoa tre là lễ vật không thể thiếu trong lễ "cúng bổn mạng" đầu năm của mỗi gia đình xứ Huế. Nội tôi kể rằng: Thuở xưa khi chưa có "ông tổ" khai sinh ra loại hoa tre thì người ta "cúng bổn mạng" bằng hoa thọ. Hoa thọ mang ý nghĩa trường tồn, cầu mong được sống lâu để sum vầy cùng con cháu.
Là kinh đô xưa cổ còn được lưu giữ gần như toàn vẹn nhất cho đến bây giờ, Tết ở Huế tượng trưng cho sợi dây liên kết giữa quá khứ và hiện tại.
Cặp rắn này chỉ xuất hiện tại chùa vào các ngày sóc vọng (các ngày 1, 15, 30 hàng tháng) và trú lại qua đêm trong hang cây da cổ thụ rồi lặng lẽ bỏ đi. Thấy chuyện lạ, một số người cho rằng đây là đôi rắn “có chân tu” nên mới về chùa để “nghe giảng giải kinh Phật”...
Bấy lâu nay, nhiều người dân, du khách vẫn thường nhắc đến con rùa khổng lồ thi thoảng xuất hiện trên dòng sông Hương, đoạn trước mặt điện Hòn Chén (thuộc thôn Ngọc Hồ, phường Hương Hồ, thị xã Hương Trà, Thừa Thiên – Huế). Người dân địa phương gọi đó là “rùa thần”.
Có thể nói, trong số hàng trăm sản phẩm bằng tre của các nghệ nhân làng Bao La (xã Quảng Phú, huyện Quảng Điền, Thừa Thiên - Huế) tạo nên, chúng tôi ấn tượng nhất là đèn lồng các loại. Từ đèn ú, đèn lục giác, bát giác… Tuy khác nhau về mẫu mã, hình dáng nhưng tất cả đều chan chứa tâm tình, gửi gắm “cái hồn” của làng nghề nơi đây.
Bên cạnh lớp nghệ nhân "vàng", lớp những nghệ sỹ "măng non" - nghệ sỹ trẻ là thế hệ mới sẽ đồng hành cùng nghệ thuật Ca Huế trên con đường phát huy giá trị di sản này ra cộng đồng, tiến tới hội nhập di sản quốc tế. Do đó, việc làm sao để truyền lại vẹn nguyên bản sắc, đúng cái "chất" của Ca Huế cho lớp nghệ sỹ trẻ kế tục cũng đang là vấn đề được các ban, ngành quan tâm.
Chuyên đề trọng điểm của số báo này, dành nhiều trang về Hoàng Phủ Ngọc Tường - nhà văn, nhà văn hóa Huế. Những trang văn của ông, như chiếc đũa thần, thức dậy những vỉa tầng văn hóa Huế. Một điều khác, ông cùng bạn bè thuở ấy, với một hệ mỹ cảm khác biệt, đã tạc vào văn nghệ Huế, Việt Nam những giá trị trường cửu.
Với những giá trị mà cổ vật cung đình Huế vốn có, và với “quê hương” nó được sinh ra, cố đô Huế xứng đáng đón nhận lại những cổ vật quan trọng một thời của cha ông.
Với những giá trị mà cổ vật cung đình Huế vốn có, và với “quê hương” nó được sinh ra, cố đô Huế xứng đáng đón nhận lại những cổ vật quan trọng một thời của cha ông.
Tại Huế, toàn bộ các ấn quý bằng vàng, bạc, ngọc hay còn gọi là Kim Ngọc Bảo Tỷ đến nay không còn một chiếc nào. Có lẽ thật sự đây là điều đáng tiếc nhất khi xuất xứ những chiếc ấn quý đó đều từ Huế mà ra.