TRƯƠNG ĐÌNH PHƯỢNG
Đêm trong miền tiềm thức
Đêm ở đây nhan nhản loài cây suy tưởng
Tôi ngồi trên đôi cánh tật nguyền, của tôi
Nghĩ về muôn ốc đảo lòng người
Với những khát khao chẳng bao giờ thành hiện thực
Cuộc đời chúng ta không là cơn gió
Mặc sức rong chơi qua mọi miền đất lạ
Tìm hạt giống bình yên cho mình
Chúng ta là những mầm non lặng lẽ
Nhú mầm trong vô hạn bão giông
Rất nhiều ngày xem nỗi cô đơn là bạn
Bỗng một chiều khát tiếng trần gian
ở đây đêm thinh lặng như những ngôi mộ
chúng ta bơi bằng những chiếc vây yếu ớt
cuối con đường ruột dê nhân thế
lắt leo ánh đèn mù
có gì chờ đợi chúng ta
những móng vuốt sắc lẹm của u buồn
những bàn tay mềm mại yêu thương?
Những chiếc gai nhọn hoắt tủi hờn?
Những huyệt lạnh tâm hồn đã chuẩn bị sẵn
Từ thuở chúng ta ầu ơ tiếng khóc nhân sinh?
Hãy bình tĩnh tiến đến
Cho dù những sợi xích thắt chặt linh hồn của những hạt lệ ngậm ngùi
Tàn nhẫn hơn ngàn lần chiếc lưỡi dư luận
Vùi lấp chúng ta xuống mười chín tầng địa ngục bơ vơ
Chúng ta chỉ là một loài sinh vật bình phàm
Chào đời và chấm dứt hơi thở
Giản đơn như cánh hoa đồng nội
Nhưng quan trọng gì đâu hỡi bạn
Dù sao chúng ta cũng từng một lần dâng hiến sắc hương
Cho những cánh bướm mùa xuân thanh khiết
Đêm ở đây chất đầy những mảnh xác suy tưởng
Bạn có nghe gì không?
Tiếng còi tàu nặng nhọc
Đay nghiến trên đường ray tiềm thức
Hãy gác lại sau lưng
Hiện thực
Những buồn vui, được mất
Khổ đau, tuyệt vọng và hạnh phúc
Đừng mang theo gì hết
Dù là một sợi tơ tâm hồn làm hành trang
Chúng ta hãy bước lên và chọn lấy một chiếc ghế
Tàu rộng lắm chẳng cần tranh giành…
bạn nhớ giữ im lặng
đừng gây ồn ào
hãy để tất cả mọi người say sưa chìm vào không gian thanh thản
của mảnh vườn ý thức
rời xa thế giới hiện tại đầy rẫy bóng ma ưu phiền.
hãy tựa đầu lên thành ghế nhắm mắt
ngủ ngoan như đứa trẻ
đừng nhìn ra ngoài khung cửa sổ
lớp kính trong suốt đã loang dần mảng màu sắc u trầm
và trên sân ga
vẫn còn đó rất nhiều
những người lỡ chuyến
(TCSH342/08-2017)
HOÀNG THU PHỐ
NGUYỄN TÂN DÂN
NGUYỄN THỊ NAM
Nguyễn Khoa Điềm - Trần Vạn Giã - Huỳnh Minh Tâm - Đinh Thị Như Thúy - Lãng Hiển Xuân - Hoàng Thụy Anh - Nguyễn Thị Hải - Trần Duy Trung - Từ Nguyễn
NGUYỄN CÔNG THẮNG
PHẠM THỊ PHƯƠNG THẢO
PHÙNG SƠN
Vĩnh Nguyên - Hoàng Vũ Thuật - Khaly Chàm - Hoàng Thu Phố - Lưu Xông Pha - Nguyễn Minh Khiêm - Trường Thắng
Nguyễn Đức Tùng - Lê Minh Thắng - Kinh Thượng - Thảo Nguyên - Nguyễn Hữu Trung - Lê Trinh - Trương Hữu Thuận - Ngô Minh
Cảm nghiệm những con chữ của Trương Đăng Dung thiên di trên mặt phẳng tâm thức, để lại dấu vết và người ta gọi chúng là thơ. Không gian trong chùm thơ dưới đây của Trương Đăng Dung khiến ta cảm giác bước lên những nấc thang rời xa tầng địa ngục sâu thêm phía dưới. Nỗi choáng ngợp về ký ức như tòa lâu đài ảo ảnh dung nhốt ngã ái lại tự hân hoan lấy, là lúc huyễn giác nhà thơ lần đầu linh cảm về sự bất an khi thời gian bỗng tước luôn cả những gì vừa chạm đến bàn tay.
SH
PHAN BÍCH MAI
LÊ THÀNH NGHỊ
PHẠM THỊ ANH NGA
Tặng các Hoàng tử bé và bông hồng của các chàng.
“Đàn ông đã quên mất chân lý này, chồn nói. Nhưng cậu thì không được quên. Cậu trở thành người có trách nhiệm muôn đời với những gì cậu đã thuần dưỡng. Cậu có trách nhiệm với bông hồng của cậu…” (Saint-Exupéry, Hoàng Tử Bé).
Nguyễn Hoàng Dương - Văn Lợi - Xuân Đài - Trần Tịnh Yên - Nguyễn Hoàng Anh Thư - Đặng Văn Sử - Hà Văn Sĩ - Lê Hào - Lê Viết Xuân
TRẦN VẠN GIÃ
ĐÀO DUY ANH
HẠ NHIÊN THẢO
THÁI KIM LAN
(Nhân kỷ niệm ngày sinh nhật Phương Lan một năm sau khi mất (1951-2016), viết tặng gia đình Trần Đình Lập)
Phan Lệ Dung - Nguyễn Hới Thọ - Mai Văn Hoan - Nguyễn Thị Hải - Trần Xuân An - Huy Uyên - Trần Quốc Toàn - Lê Văn Lâm - Lan Anh - Võ Ngột
NGUYỄN THỊ ANH ĐÀO