Con số 13

14:50 22/06/2022

VIỆT HÙNG

Tosenli bước vào tiệm cho thuê đồ "Con Ngỗng Vàng". Người chủ tiệm thấy ông, theo thói quen, chẳng cần hỏi, đi thẳng đến nơi treo đồ.

Nhạc sư người Ý Enrico Toselli, tác giả của bản Serenata "Rimpianto" (Chiều tà) nổi tiếng- Ảnh: internet

Ô thứ 13. Chủ tiệm đem ra bộ đồ biểu diễn cho thuê với giá rẻ hơn những bộ khác rất nhiều. Trước đây, chẳng ai chịu thuê nó chỉ vì nó mang con số 13. Từ ngày Tosenli xuất hiện ở tiệm nầy, bộ đồ ấy được "cất" cho riêng ông.

* * *

Nhà hát trung tâm thành phố Bret. Một buổi tối thứ năm trong tuần. Tiết trời ấm áp. Buổi hòa nhạc dành cho những sáng tác mới của cả các nhạc sỹ đã nổi tiếng và chưa nổi tiếng. Khán giả bị thu hút ngay từ bản Conxecto mở màn của nhạc sỹ B...

Tosenli ít khi biểu diễn chung với giàn nhạc. Ông thường chỉ chơi một mình. Hôm ấy, tiết mục của ông được xếp sau những phút giải lao. Bước ra sân khấu, nâng cây vĩ cầm lên vai, ông nhắm mắt say sưa kéo. Không khí nhà hát im ắng. Bản nhạc của ông kết thúc bằng một cao trào khá đột ngột, gây hẫng hụt cho khán giả. Tiếng vỗ tay nổi lên không được mạnh mẽ lắm. Có lẽ nó mang màu sắc động viên hơn là hâm mộ. Chỉ lẻ tẻ vài ba bó hoa được trao đến tay ông. Ông cúi chào mọi người. Quay lưng chuẩn bị bước vào. Chợt, tiếng la ó nổi lên ầm ĩ. Ông sững đi mấy giây không hiểu gì cả. Tiếng la ó nổi lên to hơn. Ông vội vã đi về phía cánh gà. Người ta chỉ ra sau lưng áo ông. Ông quờ tay, phát hiện miếng kẽm mang con số 13 của tiệm thuê đồ treo lủng lẳng sau lưng mà ông quên tháo cất. Tosenli xấu hổ xách đàn ra về. Tại nhà hát dành cho giới thượng lưu này, đó là điều sỉ nhục. Chẳng có ai đến đó biểu diễn mà phải đi thuê quần áo.

 

Minh họa: Nguyên Minh

* * *

Một buổi chiều. Trong công viên. Tosenli thơ thẩn chẳng có mục đích. Từng cặp trai gái sát vai nhau, nhởn nha. Những em bé đùa vui nhộn. Ánh hoàng hôn lung linh thẫm đỏ. Tosenli tìm về một ghế đá trong góc vắng người. Ông trầm ngâm nghĩ lại sự việc đêm biểu diễn vừa rồi. Ông không lý giải nổi những khát khao đầy buồn tẻ. Sự kệch cỡm ư? Do mình hay do ai? Ông chợt bừng tỉnh. Nốt nhạc đầu tiên hiện lên trong óc, rồi kéo theo những nốt khác thành một chuỗi liên hoàn, xối xả. Ông lấy giấy chép vội. Những nốt nhạc mềm mại cứ vờn qua, múa lại. Ông chạy nhanh về nhà, lấy đàn ra dạo thử. Sửa lại chút ít ở đoạn giữa. Ông chơi lại lần nữa. Rồi lần nữa. Buông đàn, ông ôm mặt òa khóc nức nở. Bản nhạc đã mang trọn của ông nỗi buồn; lòng khát khao vô bờ tìm về với ngọn nguồn cuộc sống. Trong phút chốc ông quên đi bất hạnh của mình.

Nhà hát trung tâm thành phố Bret. Vẫn một buổi tối thứ năm trong tuần. Tiết mục của Tosenli được sắp xếp thứ ba. Ông bước ra sân khấu đầy tự tin. Khoan thai dâng tiếng đàn, đưa mọi người lạc về mộng tưởng. Tiếng nhạc dặt dìu, da diết, như muốn mở tung cõi lòng nhạc sỹ. Tiếng nhạc oán thán. Tiếng nhạc dạt dào êm trôi. Rồi thiết tha khẩn cầu. Để rồi cuộn lên như thác đổ. Đây, nỗi mong manh, gầy yếu của một kiếp người! Đây, nỗi khát khao yêu thương đồng loại! Đây, phút ái ân quằn quại bên lửa lạnh, tro tàn! Đây, sự tận cùng nghèo túng! Nhưng, chẳng sao đâu, ta vẫn cứ tồn tại. Trong phút chốc, tưởng rằng, người đời quên mình đang ở đâu...

Không khí im ắng. Thỉnh thoảng có tiếng nấc nổi lên. Giọng đàn bặt ngừng. Tosenli đứng yên nhắm mắt. Một phút. Hai phút. Rồi tất cả như òa vỡ trong âm thanh hỗn loạn. Người ta tung hoa về phía ông. Cả một rừng hoa. Hình như tất cả số hoa hôm đó, khán giả mang theo đều dành trọn cho ông. Khi trật tự được lập lại, ông cúi chào mọi người. Quay lưng, ở tư thế hơi nghiêng, ông lại đứng im. Một lần nữa cả nhà hát sững đi. Im bặt. Nhiều tiếng nấc nổi lên. Tiếng sụt sịt lau mũi. Tiếng khóc nghẹn ngào. Tosenli bình tĩnh bước vào. Sau lưng ông, miếng kẽm mang con số 13 vẫn đủng đỉnh, đung đưa! Hôm ấy là lần đầu tiên ông trình diễn bản Serenat của mình.

* * *

Sau đêm biểu diễn thành công ấy, Tosenli không bao giờ còn quay lại nhà hát trung tâm thành phố Bret. Bản Serenat của ông còn ngân mãi đến hôm nay. Qua mấy thế kỷ nó càng xanh tươi. Nó xứng đáng là một trong hai bản nhạc chiều hay nhất thế giới, bên cạnh bản Serenata của SuBe.

Huế, tháng 4 - năm 1994
V.H.
(TCSH66/08-1994)

 

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • 1Sau lần đi gặt thuê cho đồng bào dân tộc ở Vĩnh Thạnh về, tôi bị trận sốt rét nặng. Dai dẳng trở đi trở lại gần ba tháng mới khỏi. Những ngày sau đó, trong người thấy cứ nôn nao, bứt rứt.

  • Có thể cô gái ấy đã trồi lên từ thủy cung do thủy triều xuống quá nhanh. Một nửa thân hình của cô từ dưới eo trở lên, hoàn toàn khỏa thân nhô ra khỏi mặt nước.

  • Mặt trời như còn ngái ngủ. Cùng với cánh cò trắng từ đâu bay về sáng nay, tôi bần thần chờ đợi một điều gì đó. Nó mong manh và đằm thắm theo về với cơn gió lạnh. Như mặt trời vẫn thập thò, như đường về mệt mỏi, như hàng cây đìu hiu. Vừa gần gũi tưởng có thể ôm giữ được mà cũng vừa cách xa vời vợi.

  • Hôm qua nghe đài, có một cái tên giống hệt người thân của mình đã mất tích trong chiến tranh. Rồi một tên khác, kế tiếp một tên khác với hòm thư toàn những chữ số. Hai anh em tôi nhìn nhau. Đã biết bao lần anh em tôi nhìn nhau như vậy. Từ khi con bé thiên thần kia còn chưa biết khóc vì buồn.

  • ITiệc có vẻ sắp tàn. Nàng đứng lặng lẽ gần cửa ra vào đưa mắt bao quát căn phòng rộng. Đèn chùm sáng trắng. Nhạc êm dịu trong phòng hôn lễ đã giúp nàng tự tin hơn khi bước chân vào có một mình với bộ đồ xoàng xĩnh đang mặc.

  • Bây giờ thì Hồng sắp được gặp chị. Người chị mà suốt những năm tháng đi xa, ở đâu Hồng vẫn luôn nghĩ tới. Cứ mỗi lần như thế, một tình cảm thân thương choán ngập tâm hồn Hồng.

  • - Mẹ nếm thử xem. Con cho thêm một tý đường nữa nhé.Tôi ngừng tay bên rồ rau sống xanh um cầm lấy thìa nước chấm nhấm nháp lắng nghe vị vừa chua vừa ngọt vừa bùi bùi tan ra trên đầu lưỡi: - Một thìa nhỏ nữa thôi con. Ngon rồi đấy.

  • Bác Hai đang ngồi trước mặt tôi, lặng im như pho tượng. Đôi mắt bác đăm đăm không chớp, nhìn về một cõi xa xăm mà tôi đoán chừng là ở nơi ấy chắc chắn có những kỷ niệm vui buồn về người em trai của bác, chính là cha tôi.

  • Cuối năm, Đài truyền hình liên tục thông báo gió mùa đông bắc tràn về, miền Tây Bắc nhiệt độ 00C, khu vực Hà Nội 70C...

  • Tôi tạm xa Hà Nội một tuần. Cũng chẳng biết là phải xa hay được xa nữa. Bố mẹ phái: - Cho con Hạ đi ăn giỗ!

  • Tặng anh Hữu Ngọc, anh Đoàn, Lành - Ngọc Anh. Tưởng nhớ chị TâmHảo không có giấy mời. Có thể những người bạn cũ của anh ở Huế cũng đã nghỉ hưu cả rồi, hoặc giả họ bận trăm công ngàn việc nên cũng chẳng nhớ anh ở đâu mà tìm... Song điều ấy không quan trọng.

  • Chiến tranh biên giới Tây Nam kết thúc, nhận tấm thẻ thương binh, tôi trở về quê nhà. Để bớt gánh nặng kinh tế cho gia đình, tôi dã dành tất cả số tiền chính sách nhận được mở một quầy sách báo. Khách hàng của tôi khá đông.

  • Ông Biểu đột ngột nằm xuống. Tưởng như mọi cái đâu vào đấy. Như linh cảm trước, cuối năm con hổ, ông Biểu đã sắm cỗ áo quan dạ hương thơm nức. Xe cộ cần bao nhiêu chẳng có. Mọi thứ nếu muốn, chỉ sau một tiếng “alô” là tha hồ.

  • - Mẹ nếm thử xem. Con cho thêm một tý đường nữa nhé.Tôi ngừng tay bên rổ rau sống xanh um cầm lấy thìa nước chấm nhấm nháp lắng nghe vị vừa chua vừa ngọt vừa bùi bùi tan ra trên đầu lưỡi: - Một thìa nhỏ nữa thôi con. Ngon rồi đấy.

  • Nó tỉnh dậy. Sương lành lạnh, thời tiết thật khắc nghiệt, ban ngày trời nắng như thiêu như đốt. Khẽ co ngón tay, một cảm giác đau buốt suốt từ đỉnh ngón chạy vào tim, xương sống như có luồng điện chạy qua. lạnh toát.

  • Chuyện kể rằng ở xóm Đồng có một gia đình hiếm con lắm, chữa mãi đến năm chồng 45 tuổi, vợ 40 tuổi mới có mang.

  • Khúc sông lặng lẽ như thói quen của nó vẫn lặng lẽ vào mùa thu nước kiệt. Bây giờ, dòng chảy chỉ còn là một dải nông lờ, xuống đến tận mép nước mới nghe được tiếng chảy róc rách như tiếng nói thầm.

  • “Ai cũng biết rằng tạo hóa sinh ra đất, nước, cây cỏ, chim muông, thú vật... và con người. Động vật có trước con người có sau. Như vạy họ là tiền bói của con người. Đã không thờ kính tiền bối, lại làm điều ác với họ, con người phải gánh chịu lấy hậu quả. Âu đó cũng là lẽ trời...!”

  • Chủ nhật, tôi đến thăm một người bạn quen nhưng không thân lắm ở bên kia Cầu Kho, phía Tây Bắc thành phố. Đã dăm bảy năm nay tôi không gặp anh, mặc dù đã biết anh chuyển về dạy ở Đại học Nông Lâm khá lâu.

  • Truyện ngụ ngôn của TRIỀU NGUYÊN