Trên mặt đất, trong bầu trời - Trái tim xôn xao
Minh họa: Nhím
NHÃ THUYÊN
Trên mặt đất, trong bầu trời
Những cụm mây tụ lại bồng bềnh trên bầu không và bay ngang ô cửa, cố nán lại đôi chút như thể biết rằng có tôi ngồi nhìn ngắm chúng từ lâu, tôi nghe có những tiếng nói mềm mại thì thầm, tôi nghe tiếng róc rách của dòng suối tuôn tự xa thẳm, một dòng suối bắt đầu từ không nơi nào cả, tôi thấy màu trắng mềm mượt buông lỏng trước mặt tôi như thân hình một nàng con gái trong trắng, tôi thấy những cánh đồng mây ai đó đã cày vỡ và đợi tôi đến gieo hạt, tôi thấy chiếc lều đã dựng lên vừa vững chãi vừa ấm cúng vừa bồng bềnh và phổng phao, tôi thấy những hàng cây đứng bạt gió, xiêu vẹo biến thái rồi lại trở lại hình dạng ban đầu, những đầu ngọn cây vàng ruộm nắng, tôi thấy những hồ nước sáng long lanh và tôi nghe tiếng vỡ ra như kính vỡ trên mặt hồ. Tôi giơ hai tay lên đầy cảm kích ân sủng bất ngờ của Tạo Hóa, tôi vươn tới, tôi rạo rực, tôi xôn xao, tôi trong veo và thuần túy, tôi khao khát trọn vẹn và sôi nổi, tôi có trái tim, có khối óc, và có cả thân thể, tôi có một vũ trụ sinh thái trong người, này những núi đồi, những thung lũng, những thảm thực vật mênh mông thăm thẳm, này những cổ thụ tỏa bóng, này những rừng nguyên sinh, này tiếng suối bí mật reo nhạc không ngừng dù không hề hiện diện. Tôi siêu vượt chính mình, quên lãng và tan lẫn vào hư không, rơi tự do trên những đám mây bồng bềnh, tôi đang sống trên bầu trời và chẳng có lý do gì để phải trở về mặt đất. Tất nhiên, tôi biết Lưu Nguyễn cũng đã trở về, thiên đường không có giới tính, và cánh đồng ai cày vỡ cho tôi phút chốc biến thái thành muôn hộc đá, vách cheo leo dựng đứng. Cũng chẳng sao, bây giờ, tôi lại ôm lấy cái hư không, ngã xuống mặt đất, và tôi cứ thử nằm im ở mặt đất thêm chút nữa sau khi ngã, để nghe chói chang những tiếng cười nhạo báng, và tiếng mẹ tôi, một người đàn bà suốt đời lo lắng sự mơ mộng sẽ giết chết con gái bà, rít lên đau khổ “hãy giết chết những cơn mộng của mày đi”, trong khi tôi nhất quyết vẫn nằm yên, áp tai xuống đất, má thấm đầy nước mắt và giấc mơ, nhưng tôi nghe thật rõ ràng, thật chính xác những âm thanh từ đất mà những kẻ rủa nguyền các giấc mơ không nghe được.
Trái tim xôn xao
cùng Kieuberry & những thi sĩ đã được vô danh
Khi tôi lật mở một trang sách của một nhà thơ vô danh trong thư viện vắng lặng, một dòng âm liên tục rót vào tai tôi, nóng rẫy và lạnh buốt và dịu êm bất ngờ. Cây bút trong tay tôi di chuyển, những ngón tay tôi nháo nhào rượt theo ma lực vô hình của giọng nói vừa tha thiết vừa thanh lặng, một cái túi đổ tung ra những tên tuổi, mà dưới đây chỉ là phần nhỏ xíu tôi đã nghe danh đâu đó nên chép lại được làm ví dụ, thứ tự lộn xộn và hầu hết tôi chưa từng đọc.
“Homere? Shakespeare? Nguyễn Du? Tagore? Goethe? Walt Whitman? Charles Baudelaire? Arthur Rimbaud? Pushkin? Eliot? Ezra Pound? Trần Dần? Pablo Neruda? Allen Ginsberg? Bùi Giáng? Jack Kerouac? Apollin- are? Paul Celan? John Cage? Yoko Ono? Basho? Lý Bạch? Lý Hạ? Paul Klee? Marcel Duchamp? Borges? Tomas Transtromer? Octavio Paz?... Rồi ngươi, kẻ vẫn còn đang ấp ủ khao khát bước đi mê muội lần tìm và nối tiếp dấu vết thơ ca từ thuở hồng hoang sẽ nhận ra điều ấy thật vô vị. Cái còn lại với thời gian, không phải là những tên tuổi, mà là sự vô danh. Bởi nó chẳng bị những gì như là những thói hiềm khích ti tiện của loài người phủ lên và thời gian cuốn trôi đi; bởi dù có bị phủ lên, nó vẫn nằm đó nhẫn nại và không tranh đấu đòi quyền sống; bởi dù có bị cuốn trôi đi, sự vô danh vẫn còn lại đó, mãi mãi; và bởi nó thậm chí chưa từng bận tâm tới “thời gian”, nó đã trở thành vĩnh cửu. Hạnh phúc thay sự vô danh, người sống chẳng ai nhớ tới ta, vì họ chưa từng biết tên ta, nhưng ta đời đời len chảy nơi mỗi phần tử khí của vũ trụ, một vũ trụ, ngươi biết không, tạo thành từ những cái tên ta đang tuôn chảy vào tai ngươi, ngươi tưởng ta đang gọi tên và vinh danh họ, kẻ chết người sống, nhưng ta chỉ đang gọi tên sự vô danh, gọi tên những điều đang trên đường trở thành vô danh, và sự vô danh đó sẽ làm trái tim ngươi xôn xao mãi mãi.”
Tôi cùng người thủ thư hôm đó kinh hãi chứng kiến cuộc tự tử tập thể của sách trong thư viện. Cả một dãy giá sách dài, lần lượt từng cuốn nhảy ra ngoài và tan biến vào hư không cho đến khi giá sách trống trơn như thể những bàn tay vô hình nào đã móc sạch ruột gan. Tôi nghe nói những kẻ chứng kiến đã tự tử sau đó vì lo sợ trừng phạt, còn trái tim tôi, tôi biết, từ đó cứ nằm yên, xôn xao mãi mãi trên trang giấy đã ố màu còn lại trên bàn đọc, trang giấy cứ mỗi lần có ai chạm phải lại mở rộng ra thêm, vô tận, trên đó những con chữ, bất chấp thời gian, vẫn chạy xuôi ngược nháo nhào, vừa chạy vừa phập phồng thở, vài con chữ tôi viết cũng lổn nhổn đứng ngồi cạnh những con chữ đã chạy ra từ những cuốn sách đã nhảy khỏi giá và tan biến. Trong từ điển, câu chuyện về nó rút lại trong định nghĩa từ “vũ trụ” và sự vô danh hẳn nhiên không thể định nghĩa.
N.T
(SH296/10-13)
PHẠM XUÂN PHỤNG
Tôi đang dính vào thành xe. Dính, chứ không phải đứng, không phải nằm, không phải ngồi. Phần thắt lưng dính vào mép trên thành xe.
DƯƠNG GIAO LINH
Đêm nay trời có mưa?
Giao ngước mắt nhìn những ngôi sao đang thi nhau lấp lánh trên khoảng trời đen sẫm. Chỉ có góc này Giao mới nhìn được những ngôi sao đêm. Tiếng ai huýt gió vọng vào tai nghe u lạnh. Lại một đêm nữa Giao không ngủ…
VŨ THANH LỊCH
Dim chạy hùng hục để vắt kiệt năng lượng. Không nhìn đường, không đếm xỉa các vật cản. Đến gốc cây thị trước Đền Đá chân vẫn không dừng.
ĐINH PHƯƠNG
1.
Bác tôi về thị trấn sống vào một ngày cuối tháng tư nóng đến sớm, nóng nung người, những con chó ghẻ thè lè lưỡi uể oải nhìn nhau lúc bác đi qua chẳng buồn sủa. Bác đi tự tin, bác biết nơi mình đang đến - như cuộc đời bác vẫn vậy - luôn luôn biết điều mình cần.
NGUYỄN THỊ ẤM
Người ta vẫn tưởng sắc đẹp của đàn bà là vô tội. Đúng là vô tội. Nhưng đẹp quá thì phải xét lại.
BẢO THƯƠNG
Kelvin, con đã về rồi à?
NGUYỄN THỊ DUYÊN SANH
1.
Lên mười tuổi, tôi mới biết bà ngoại không phải là họ hàng. Điều này khiến tôi buồn bã tủi thân đến bỏ cả ăn uống học hành dù đang chuẩn bị thi hết cấp tiểu học.
HOÀNG CÔNG DANH
Ta sẽ không nhìn thấy gì cho đến khi chui ra khỏi nhà ga. Chúng tôi thường nói với nhau như vậy mỗi khi đi tàu điện ngầm. Đấy là chuyện hơn mười năm trước, khi tôi và anh cùng học chung ở thủ đô Minsk của Belarus.
TRIỀU NGUYÊN
Dãy phố cổ nằm hai bên đường Thuận Hòa, nơi bày bán từ cái đinh ốc xe đạp đến những sợi dây chuyền vàng đính ngọc thạch trổ tượng Quan Âm và cả Đức mẹ Maria, treo trên các giá lót nỉ màu hổ phách lóe sáng trong tủ kính, bỗng nhộn lên bởi cái tin từ cửa hiệu cầm đồ Hòa Lợi truyền ra: Mẹ của ông chủ hiệu này đang hấp hối.
NGUYÊN NGUYÊN
Tôi nghe thấy tiếng bước chân của bóng tối, bên thềm cửa. Chút ánh sáng của ngày tàn bị hút tuột xuống cuối đường hầm tăm tối, âm thanh vọng lại nghe khô khốc và buồn bã vô cùng.
TRẦN HUIỀN ÂN
Năm tôi mười tuổi, buổi tối ngày giỗ Dì Sơ, mẹ tôi với nét mặt trang nghiêm mà xúc động nói cho tôi biết Dì Sơ chính là người sinh ra tôi.
NGUYỄN QUANG HÀ
DƯƠNG GIAO LINH
Bước chân Sinh sàn sạt trên đường cát giữa trưa oi nồng, thời tiết qua một trận mưa nước chưa thấm đất sau những ngày nắng nóng kéo dài.
MINH NGỌC
NGUYỄN THU PHƯƠNG
Tôi biết bố tôi tận đến lúc này vẫn không thể vui, nhưng rốt cuộc ông đã liên tiếp nhân nhượng tôi.
NGUYỄN DẬU
Chỉ một lần mà thôi
Em hỏi, anh không nói
Để cho em giận dỗi
Đôi lứa thành đôi nơi
Ê-XÊ-NHIN
LÊ VŨ TRƯỜNG GIANG
Tà dương bắt đầu trùm lên vùng núi đồi được phủ vô số bụi phong lữ đương trổ hoa đỏ thắm. Một mùi hương thầm kín cố hữu của một thành phố ven biển lan xa đến tận làng El Biar.
NGUYỄN LUÂN
Lâm có một thói quen vào những ngày cuối năm, thường tìm đến những vùng đất mới lạ thật xa nơi mình sống, để thưởng cái thú giao mùa của trời đất đang chuyển mình sang xuân.
NGÂN HẰNG
Tiếng gà gáy vang lên. Bầu trời vẫn một màu đen kịt. Hàng cau trước sân rì rào trong gió, những lá cau vững chãi vươn thẳng, thân cây nhẵn nhụi. Gió thổi mải miết trêu đùa, rồi ùa vào căn nhà tranh cũ kỹ. Ánh sáng le lói từ căn nhà hắt ra thành từng tia nhỏ qua những lỗ thủng trên vách.
PHẠM NGỌC TÚY
Tin siêu bão đài báo trước đó mấy ngày. Cả nhà ngồi chờ bão đến, My đi chợ ngày chủ nhật, lai rai mua mỗi ngày một ít thức ăn.