TRỊNH HOÀI GIANG
Ảnh: internet
Thương nhau
Ngoài kia là mùa xuân
Trong này em ốm nặng
Cánh màn buông tuyết trắng
Con thạch sùng kêu khan
Hình như nó thương em
Cứ hồi hồi tắc lưỡi
Múi cam và múi bưởi
Khô re bên gối nằm
Thoắt cái đã sang rằm
Ngẩn ngơ buồn nải chuối
Suốt đời không cúng vái
Bây giờ anh thắp hương
Em trở giấc trong giường
Rồi hồn nhiên như trẻ
Thương nhau thành tấm bé
Thương nhau thành thuốc thang
Con thạch sùng kêu khan
Múi cam và múi bưởi
Có một bông đào cuối
Nở trên bình mùa xuân.
2-1989
Nghịch lý
Đã ngoài năm mươi tuổi
Bỗng nhiên tôi lại trẻ thơ
Đòi vợ giắt vào rạp xiếc
Xem con khỉ nó làm trò
Đợi mãi không thấy con khỉ
Chỉ thấy hai con người ra
Một cao lênh khênh như sậy
Một lùn tịt như nấm hoa
Anh nào cũng chỉ vào ngực
Khen mình đẹp nhất trên đời
Sân khấu bay toàn nước bọt
Trẻ con như nắc nẻ cười
Bấy giờ một con khỉ tướng
Chống cái ba-toong to đùng
Thế là hai con người hoảng
Tọt vào hai cánh màn nhung
Sân khấu chỉ còn con khỉ
Trẻ con như nắc nẻ cười
Không hiểu làm sao lại thế
Tôi ngồi khóc một mình tôi.
3-1989
(TCSH39/09&10-1989)
HOÀNG VÂN KHÁNH
HOÀNG THU PHỐ
NGUYỄN TÂN DÂN
NGUYỄN THỊ NAM
Nguyễn Khoa Điềm - Trần Vạn Giã - Huỳnh Minh Tâm - Đinh Thị Như Thúy - Lãng Hiển Xuân - Hoàng Thụy Anh - Nguyễn Thị Hải - Trần Duy Trung - Từ Nguyễn
NGUYỄN CÔNG THẮNG
PHẠM THỊ PHƯƠNG THẢO
PHÙNG SƠN
Vĩnh Nguyên - Hoàng Vũ Thuật - Khaly Chàm - Hoàng Thu Phố - Lưu Xông Pha - Nguyễn Minh Khiêm - Trường Thắng
Nguyễn Đức Tùng - Lê Minh Thắng - Kinh Thượng - Thảo Nguyên - Nguyễn Hữu Trung - Lê Trinh - Trương Hữu Thuận - Ngô Minh
Cảm nghiệm những con chữ của Trương Đăng Dung thiên di trên mặt phẳng tâm thức, để lại dấu vết và người ta gọi chúng là thơ. Không gian trong chùm thơ dưới đây của Trương Đăng Dung khiến ta cảm giác bước lên những nấc thang rời xa tầng địa ngục sâu thêm phía dưới. Nỗi choáng ngợp về ký ức như tòa lâu đài ảo ảnh dung nhốt ngã ái lại tự hân hoan lấy, là lúc huyễn giác nhà thơ lần đầu linh cảm về sự bất an khi thời gian bỗng tước luôn cả những gì vừa chạm đến bàn tay.
SH
PHAN BÍCH MAI
LÊ THÀNH NGHỊ
PHẠM THỊ ANH NGA
Tặng các Hoàng tử bé và bông hồng của các chàng.
“Đàn ông đã quên mất chân lý này, chồn nói. Nhưng cậu thì không được quên. Cậu trở thành người có trách nhiệm muôn đời với những gì cậu đã thuần dưỡng. Cậu có trách nhiệm với bông hồng của cậu…” (Saint-Exupéry, Hoàng Tử Bé).
Nguyễn Hoàng Dương - Văn Lợi - Xuân Đài - Trần Tịnh Yên - Nguyễn Hoàng Anh Thư - Đặng Văn Sử - Hà Văn Sĩ - Lê Hào - Lê Viết Xuân
TRẦN VẠN GIÃ
ĐÀO DUY ANH
HẠ NHIÊN THẢO
THÁI KIM LAN
(Nhân kỷ niệm ngày sinh nhật Phương Lan một năm sau khi mất (1951-2016), viết tặng gia đình Trần Đình Lập)
Phan Lệ Dung - Nguyễn Hới Thọ - Mai Văn Hoan - Nguyễn Thị Hải - Trần Xuân An - Huy Uyên - Trần Quốc Toàn - Lê Văn Lâm - Lan Anh - Võ Ngột