PHẠM NGUYÊN TƯỜNG
Ảnh: internet
Mắt dã tràng
Ta biết em chẳng còn ở đó
Khu vườn xưa ngõ hạnh vắng như tờ
Lòng rệu rã bao mùa mưa nắng đổ
Ta quá giang về trên chuyến lá vàng khô...
Về lục lọi tìm câu vần thuở trước
Đá sỏi chơi khăm chất nặng túi thơ còm!
Mà trí não khô đến từng giọt nước
Nước đã bốc hơi thành sương khói trăm năm?
Sầu đối ẩm cùng cúc vàng đại đóa
Gục mặt thềm hoa khóc một trận đã thèm
Rượu chảy vào người thành sông thành biển cả
Thành sóng mê cuồng xô dạt mũi thuyền em...
Em từ rẽ phía tháng ngày xa hút
Dăm ba lốt chân mỏi mệt, phù nề
Ta mấy bận cờ lau phơ phất
Võng mạc vồng lên trăng cõi đi về
Đêm lặng ngắt trời sao ruồng rẫy
Hạ huyền ơi muốn khóc trước bao điều
Nghĩ tội nghiệp vườn cau xanh biết mấy
Vẫn thắp nến đợi ta về tụng niệm tình yêu...
Lại cắn cỏ lết qua miền khổ não
Người tình giờ trầm tích vỉa thơ đau
Mộng dữ đầu hôm tấp ta vào tận bãi
Dã tràng xe gối cát trắng phau.
Không đề
Chém cha sợi tóc ngày xanh ạ
Gió đã qua sông - đã chết rồi
Như em, từ bước chân rời rã
Mấy bận non tây bầm rụng mặt trời?
Ta về thổi tắt cây đèn cũ
Dắt mộng lên non cưới vợ buồn!
Nửa đêm trời đổ cơn cuồng lũ
Vời trận mưa nguồn đứng chủ hôn.
(TCSH55/05&6-1993)
“Uống lầm một ánh mắt/ Cơn say theo nửa đời”. Nhắc hai câu thơ này, có khi nhiều thế hệ học đường sẽ khá bất ngờ vì tuổi trẻ của mình đã từng lẩm nhẩm đọc và nhớ trong cõi tương tư tuổi hoa mộng.
NGUYỄN TRỌNG LĨNH
NHẤT MẠT HƯƠNG
NGUYỄN HỒNG
NGUYÊN QUÂN
KIM LOAN
LÊ NGUYỆT
Ngôn từ là một cách thức tiếp cận mọi khả thể của thế giới quan khá hữu hiệu, mà những con người làm công việc thực hành nghệ thuật tĩnh về lĩnh vực điêu khắc, hội họa và âm nhạc như Lê Trọng Nghĩa luôn mong muốn chạm đến từng khoảnh khắc của sự sống, sự tồn tại.
NGÔ MẬU TÌNH
LÊ HẢI KỲ
HUỲNH THỊ QUỲNH NGA
Đông Hà - Võ Ngột - Bùi Việt Phương - Trần Nam Phong - Nguyễn Thị Bội Nhiên - Lưu Xông Pha - Hà Văn Đạt - Trần Quang Phong
NGUYỄN THỊ KIM NHUNG
NGUYỄN KHẮC THẠCH
Có những lúc tưởng chừng mọi ranh giới giữa thơ và con người thơ không còn nữa. Thấy người là thấy thơ và ngược lại. Nhiều khi bị rợn ngợp không chụp bắt kịp những cái bóng trong vũ trụ của thơ và con người thơ ấy. Nhưng rồi vẫn tiếp tục dõi theo để được khám phá tầng tầng lớp lớp ý tưởng, ngôn từ ngồn ngộn chảy tràn ra mỗi giờ mỗi phút mỗi giây. Với những chiếc đồng hồ tan chảy trong bức tranh The Persistence of Memory, Salvador Dali chọn cách nắm bắt thời gian bằng hội họa, còn anh vẽ thời gian bằng thơ, bất tận, đều đặn như từng nhịp thở tích tắc từ trái tim anh vậy.
NGUYỄN ĐỨC BÁ
TRẦN NGỌC MỸ
TRẦN VIỆT HOÀNG
NGUYỄN HỒNG VÂN
LÊ VĨNH THÁI