NGÔ MINH
Lá bàng mùa đông
... sâu xa sâu xa là cái rơi
sâu xa sâu xa là cái bay...
(YANNIT RITXÔT)
Cháy lên cháy lên
hỡi bàn tay mùa đông run rẩy
rơi rơi xuống, rơi xuống
ai như em qua cầu sang phố
nhặt lên lá đỏ ngậm ngùi...
Cháy lên cháy lên
hỡi trái tim mùa đông run rẩy
rồi vèo bay, vèo bay
ai như em qua cầu ngược gió
vời trông lá đỏ bồi hồi
Cháy lên
cháy lên
bàn tay và trái tim
nghiệt ngã lá bàng tôi
nếu niềm xanh dưới trời bất lực
hãy bùng lên bài ca bầm đỏ
Cho dù ngày tháng tận cùng
hãy bùng lên
và ra đi...
Huế, 2 - 1988
Dấu tích
lửng lơ thành phố cổ
tro than những trưa hè
ngẩng mặt: trời mặt rỗ
đám cháy nào ai nhen?
rác rều dòng sông lũ
tro than mấy cuộc rừng
cúi mặt bóng người tăm cá
ta về rũ áo hờn ghen
tơi bời mùa phượng đỏ
tro than tuổi học trò
hôm qua thơ vừa chào cô bé
hôm nay về thiếu phụ tàn tro!
Huế, 6 - 1991
Theo về
Theo về
con mắt
trời ơi
rơi lưng chừng tóc
và rơi lưng chừng...
theo về
phố phượng thâm quầng
đêm khan giọng dế
ngày bùng điệu ve
người ơi
gầy guộc dáng hè
chiếc hôn gió
gửi theo về...
làm tin!
theo về
cái nhớ không tên
giấc mơ ú ớ
như đêm không vần...
5-1990
(TCSH51/09&10-1992)
“Uống lầm một ánh mắt/ Cơn say theo nửa đời”. Nhắc hai câu thơ này, có khi nhiều thế hệ học đường sẽ khá bất ngờ vì tuổi trẻ của mình đã từng lẩm nhẩm đọc và nhớ trong cõi tương tư tuổi hoa mộng.
NGUYỄN TRỌNG LĨNH
NHẤT MẠT HƯƠNG
NGUYỄN HỒNG
NGUYÊN QUÂN
KIM LOAN
LÊ NGUYỆT
Ngôn từ là một cách thức tiếp cận mọi khả thể của thế giới quan khá hữu hiệu, mà những con người làm công việc thực hành nghệ thuật tĩnh về lĩnh vực điêu khắc, hội họa và âm nhạc như Lê Trọng Nghĩa luôn mong muốn chạm đến từng khoảnh khắc của sự sống, sự tồn tại.
NGÔ MẬU TÌNH
LÊ HẢI KỲ
HUỲNH THỊ QUỲNH NGA
Đông Hà - Võ Ngột - Bùi Việt Phương - Trần Nam Phong - Nguyễn Thị Bội Nhiên - Lưu Xông Pha - Hà Văn Đạt - Trần Quang Phong
NGUYỄN THỊ KIM NHUNG
NGUYỄN KHẮC THẠCH
Có những lúc tưởng chừng mọi ranh giới giữa thơ và con người thơ không còn nữa. Thấy người là thấy thơ và ngược lại. Nhiều khi bị rợn ngợp không chụp bắt kịp những cái bóng trong vũ trụ của thơ và con người thơ ấy. Nhưng rồi vẫn tiếp tục dõi theo để được khám phá tầng tầng lớp lớp ý tưởng, ngôn từ ngồn ngộn chảy tràn ra mỗi giờ mỗi phút mỗi giây. Với những chiếc đồng hồ tan chảy trong bức tranh The Persistence of Memory, Salvador Dali chọn cách nắm bắt thời gian bằng hội họa, còn anh vẽ thời gian bằng thơ, bất tận, đều đặn như từng nhịp thở tích tắc từ trái tim anh vậy.
NGUYỄN ĐỨC BÁ
TRẦN NGỌC MỸ
TRẦN VIỆT HOÀNG
NGUYỄN HỒNG VÂN
LÊ VĨNH THÁI