Chùm thơ Lê Ái Siêm

15:53 04/03/2009
… giật mình đàn bồ câu bay lêntiếc nuối hạt lúa vàng cuối chợai đó gọi tên mìnhchìm trong câu ru em ngủ…


Hà Nội phùn đông

Ta nhoè trong cơn mưa phùn đông
để tự mình lạc vào phố Phái
khấp khểnh và cong oằn những mái nhà trăm năm nhẫn nại
thời gian đi xiêu vẹo sấu già

ngách phố nhỏ mưa qua
chiều ngả một gam buồn
gió rách rưới hồ Tây nằm níu liễu
nhạc Trịnh xát vào lòng đói thiếu
ngày xưa của mình
xưa của phố xưa ơi!

thèm nắm bàn tay từ thuở lên mười
hiền ửng ấm giữa đông Hà Nội
ba mươi sáu năm rồi
em lên chức bà chưa?

Chiều nay về run bước trong mưa
Khuê Văn Các nhìn ta dụi mắt
những chú rùa đội bia ngẩng đầu đếm bước trẻ con đi học
trong mỗi lồng ngực nhỏ nhoi kia có một ngọn đèn
le lói sáng dưới trời đông Hà Nội
le lói từ Lý Trần Lê Nguyễn
bừng qua tê lạnh mưa phùn

không còn ai quen
ta xoa hai bàn tay
rồi áp lên má mình thay cho nụ hôn của bạn
cái nhớ làm phiên bản mùa đông.

Phố chợ

Anh trở về phố chợ
chiều giăng mây bên lầu
cánh phượng rơi lâu
chùng mùa hoa dĩ vãng
gót chân hồng tiếng guốc cũ nơi đâu
đón anh chỉ hai con chó đá
thao láo nhìn xa lạ kẻ phiêu du

em không trở về
xứ người xa lắm
đô la tìm đều đặn người thân

giật mình đàn bồ câu bay lên
tiếc nuối hạt lúa vàng cuối chợ
ai đó gọi tên mình
chìm trong câu ru em ngủ

váy đủ màu vênh vang đêm phố chợ
những đứa bé ngày xưa anh bế
giờ mắt môi tung tẩy vũ trường
giả bộ cúi đầu không thấy
chân vấp vào những năm tháng ngu ngơ
thương ngày xưa phố chợ

chẳng dám trách lời ru không còn nữa
cánh phượng hồng rơi muộn bớt ngây thơ
ai đẩy xe nôi phủ mền em bé ngủ
đi ngược tuổi thơ mình
chiều phố chợ giăng mây...

Hoa lông chông

Thôi em đừng đuổi bắt
trên những đụn cát này
hoa lông chông vừa chạy vừa bay

những đụn cát trắng phau miền Trung khổ ải
tuổi thơ anh cát trắng mái đầu
tuổi thơ anh cát nóng vùi chân mộc
những chiều gió anh lên hoá lông chông
chạy và bay cho em đuổi bắt
em giữ trong tay bông hoa ngỗ nghịch
vô ý để bông hoa hôn lúm đồng tiền
hoa ăn cắp đồng tiền của em
            rồi vừa bay vừa chạy

anh bỏ lại biển miền Trung xanh ngắt
biển miền Trung đội đụn cát nghiêng ngày
biển miền Trung xô lệch vách núi
cát tự làm những bầu vú đẹp như em
            cho miền Trung trẻ lại
trưa nắng gió lông chông vừa bay vừa chạy
xin em đừng đuổi bắt hoài công

cát bỏng trời
            em gánh cát về không?
anh làm hoa lông chông dẫn đường cho em chạy
hoa ngỗ nghịch ngày xưa cắp một lúm đồng tiền
nhưng xin em đừng thu lại
lỡ lông chông ghim vào lòng
anh biết gánh thế nào hết đụn cát miền Trung


(nguồn: TCSH số 195 - 05 - 2005)

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • ...Ta chỉ là hạt bụiGiữa đất trời mênh mông...

  • ngày tình yêu chớm nởnhững bông hồng ngát hươngbây giờ hoa, em hỡicánh rã rơi lạnh lùng

  • ...Đàn bướm bay quaÔi những đàn bướm cứ bay qua vườn...

  • ...Bao năm dựngđá nằm chơi với rừng...

  • ...Bon chen lắm chỉ mệt ngườiHồn nhiên bố sống cuộc đời hiền lương...

  • Linh hồn đã bay...

  • ...Hoa giấy có màu sao không nói...

  • Có ai không? Tiếng kêu ném vào chiều. Mùa xuân im lặng. Nghe rõtiếng những mầm cây cục cựa. Thì ra chiều này chưa gió ở hoàng hôn.

  • Tôi đi về phía cánh đồngBất chợt nghe tiếng nhọc nhằn lúa hátVọng từ thẳm sâu đất đai trăn trở...

  • Khư khư ôm bóng Lam Kiềutrăng lùa Cuội xuống phì nhiêu cánh đồng

  • Áo em màu trắng mịnDưới trăng ngời sáng trongÁo anh sờn vai bạcTrăng sáng xanh màu rong

  • Chừng hoa hồng kiếp trước đã                                           hoa khôi và hoa lựu cũng từng là đốm lửa

  • Cánh đồng tuổi thơ gặt gió heo mayNgày cưỡi lưng trâu, diều trăng                                             đêm thả

  • Hoang vu. Đêm màu xanh trở dạ. Đom đóm lập loè ma trơi. Lũng sâu mưa khóc. Sáng ra rừng lộng lẫy triệu chồi non. Tôi ca vui trong nắng.

  • Giọng nói chỉ còn thoang thoảngđồng cỏ hoa vàng

  • Chợ hoa phiên Tết thêm đôngNgười xinh bán cúc bán hồng khéo chưa?

  • Trên thiên đường ai biếtBao kiếp người kiếm tìm

  • I. Đôi khi nhơ nhớ trong đời... Điều gì không rõ đã rời vuột điRồi buồn chẳng hiểu buồn chiCứ ngơ ngẩn tựa phân ly -                                       một người...

  • Mong manh đi qua những tiết mùaHương từ lụa trắng của nghìn xưa

  • Và cuối cùng y đã đến ngồi vào vị trí của mình, xếp đặt lại đồ đạc trong căn phòng.Y đã tìm thấy một chúc thư.