KAI HOÀNG
Trên con dốc của chiều
Ngồi đi em,
dung nhan xưa vàng võ
con dốc gọi chiều thấp thỏm đền đài
kỷ niệm ùa chảy như mưa
tôi thấy tôi
hiện thân thành cánh biển
một mùa sóng vỗ mặn đêm
ngồi trên dốc biển đi em,
đừng hát về những dư âm
chưa khô màu nắng cũ
ngày nối ngày bằng những lạ quen
và mái đời lưu cữu hình hài
trong ngực ran còn thoảng mùi hoa trắng
có nỗi buồn
rụng lối hoàng hôn
ngồi lại chóp bể đường khơi,
tôi neo cơn bão phía xa
cho em lần xanh tóc
những hạnh ngộ như sương rũ bốn bề
như lũ chim quên hẫng một đường bay
như nhớ quên còn in hằn váng vất
một ngày trăng gió dốc mùa,
tôi nhìn những xưa xa
bằng thác nguồn mưa mắt.
Những phố
từ bập bềnh ngày cũ
những bài thơ xôn xang đập cánh
tôi trèo qua chuyến rơi của thời gian
phố già nua nếp nhăn thổ cẩm
những đôi mắt cháy lên hồi ức
những ngôi nhà
kí họa mùi trầm
những mặt người vàng khô lá rụng
kéo nhau về hạ cánh giữa đường bay
tôi úp mặt
trước một sân mưa
nghe nách phố thở than
câm lặng
khi đôi cánh tuổi trẻ là một đặc ân
điểm dừng chân là những hòn đảo vắng
mùa xuân như kẻ lữ hành
những chuyến về
xé toang tờ lịch cũ
giữa khu rừng phai tóc, tôi kể chuyện dấu chân
và nơi ấy
hoài niệm vẫn đập nhanh như mạch tim son trẻ
(TCSH357/11-2018)
HOÀNG THU PHỐ
NGUYỄN TÂN DÂN
NGUYỄN THỊ NAM
Nguyễn Khoa Điềm - Trần Vạn Giã - Huỳnh Minh Tâm - Đinh Thị Như Thúy - Lãng Hiển Xuân - Hoàng Thụy Anh - Nguyễn Thị Hải - Trần Duy Trung - Từ Nguyễn
NGUYỄN CÔNG THẮNG
PHẠM THỊ PHƯƠNG THẢO
PHÙNG SƠN
Vĩnh Nguyên - Hoàng Vũ Thuật - Khaly Chàm - Hoàng Thu Phố - Lưu Xông Pha - Nguyễn Minh Khiêm - Trường Thắng
Nguyễn Đức Tùng - Lê Minh Thắng - Kinh Thượng - Thảo Nguyên - Nguyễn Hữu Trung - Lê Trinh - Trương Hữu Thuận - Ngô Minh
Cảm nghiệm những con chữ của Trương Đăng Dung thiên di trên mặt phẳng tâm thức, để lại dấu vết và người ta gọi chúng là thơ. Không gian trong chùm thơ dưới đây của Trương Đăng Dung khiến ta cảm giác bước lên những nấc thang rời xa tầng địa ngục sâu thêm phía dưới. Nỗi choáng ngợp về ký ức như tòa lâu đài ảo ảnh dung nhốt ngã ái lại tự hân hoan lấy, là lúc huyễn giác nhà thơ lần đầu linh cảm về sự bất an khi thời gian bỗng tước luôn cả những gì vừa chạm đến bàn tay.
SH
PHAN BÍCH MAI
LÊ THÀNH NGHỊ
PHẠM THỊ ANH NGA
Tặng các Hoàng tử bé và bông hồng của các chàng.
“Đàn ông đã quên mất chân lý này, chồn nói. Nhưng cậu thì không được quên. Cậu trở thành người có trách nhiệm muôn đời với những gì cậu đã thuần dưỡng. Cậu có trách nhiệm với bông hồng của cậu…” (Saint-Exupéry, Hoàng Tử Bé).
Nguyễn Hoàng Dương - Văn Lợi - Xuân Đài - Trần Tịnh Yên - Nguyễn Hoàng Anh Thư - Đặng Văn Sử - Hà Văn Sĩ - Lê Hào - Lê Viết Xuân
TRẦN VẠN GIÃ
ĐÀO DUY ANH
HẠ NHIÊN THẢO
THÁI KIM LAN
(Nhân kỷ niệm ngày sinh nhật Phương Lan một năm sau khi mất (1951-2016), viết tặng gia đình Trần Đình Lập)
Phan Lệ Dung - Nguyễn Hới Thọ - Mai Văn Hoan - Nguyễn Thị Hải - Trần Xuân An - Huy Uyên - Trần Quốc Toàn - Lê Văn Lâm - Lan Anh - Võ Ngột
NGUYỄN THỊ ANH ĐÀO