Quê hương Về làng giữa lúc đứng trưa Gió đung đưa gió, mây vừa ngủ say Cây cau trước cửa cao gầy Hương thơm ngan ngát những ngày xa tôi... Trạng nguyên rực đỏ bên trời Nụ hoè lấm tấm vàng tươi trước nhà Bưởi đang thầm kín vào hoa Lá thơm như tóc... làm ta nao lòng!... Cu gườm gù ấm bờ sông Hình như có sợi tơ hồng mới se? Nắng vàng lốm đốm bóng tre Trâu lim dim ngủ chẳng nghe sự đời!... Xa làng từ dạo mây trôi Gió mưa bạn lọc bầu trời trong xanh Khói bay mái bếp yên lành Gà trưa cất tiếng... bỗng thành quê hương!... Chiều vắng Chiều như thuyền sắp tới bờ Như sông sắp ngủ lững lờ mây trôi!... Chiều như chiếc lá sắp rơi Như trăng sắp lặn về nơi cuối cùng!... Chiều như là gió ngập ngừng Như nắng sắp tắt phía rừng núi xa!... Tiếng chim “bắt tép, kho cà” Kêu trong chiều vắng, làm ta giật mình!... Hoa bèo Mang đời ra kể với sông Sông như muốn nói lại không nói gì!... Hoa bèo nhạt nhẽo trôi đi Bỏ sông ở lại nhiều khi đục ngầu!... Mây bay bạc trắng trên đầu Hai bờ cỏ vẫn một màu tươi xanh!... Em vừa cởi áo tặng anh Gió bay mất áo, em thành nỗi đau!... Tìm em chẳng thấy em đâu! Ra sông tự vẫn một câu thơ buồn!... (nguồn: TCSH số 195 - 05 - 2005) |
“Uống lầm một ánh mắt/ Cơn say theo nửa đời”. Nhắc hai câu thơ này, có khi nhiều thế hệ học đường sẽ khá bất ngờ vì tuổi trẻ của mình đã từng lẩm nhẩm đọc và nhớ trong cõi tương tư tuổi hoa mộng.
NGUYỄN TRỌNG LĨNH
NHẤT MẠT HƯƠNG
NGUYỄN HỒNG
NGUYÊN QUÂN
KIM LOAN
LÊ NGUYỆT
Ngôn từ là một cách thức tiếp cận mọi khả thể của thế giới quan khá hữu hiệu, mà những con người làm công việc thực hành nghệ thuật tĩnh về lĩnh vực điêu khắc, hội họa và âm nhạc như Lê Trọng Nghĩa luôn mong muốn chạm đến từng khoảnh khắc của sự sống, sự tồn tại.
NGÔ MẬU TÌNH
LÊ HẢI KỲ
HUỲNH THỊ QUỲNH NGA
Đông Hà - Võ Ngột - Bùi Việt Phương - Trần Nam Phong - Nguyễn Thị Bội Nhiên - Lưu Xông Pha - Hà Văn Đạt - Trần Quang Phong
NGUYỄN THỊ KIM NHUNG
NGUYỄN KHẮC THẠCH
Có những lúc tưởng chừng mọi ranh giới giữa thơ và con người thơ không còn nữa. Thấy người là thấy thơ và ngược lại. Nhiều khi bị rợn ngợp không chụp bắt kịp những cái bóng trong vũ trụ của thơ và con người thơ ấy. Nhưng rồi vẫn tiếp tục dõi theo để được khám phá tầng tầng lớp lớp ý tưởng, ngôn từ ngồn ngộn chảy tràn ra mỗi giờ mỗi phút mỗi giây. Với những chiếc đồng hồ tan chảy trong bức tranh The Persistence of Memory, Salvador Dali chọn cách nắm bắt thời gian bằng hội họa, còn anh vẽ thời gian bằng thơ, bất tận, đều đặn như từng nhịp thở tích tắc từ trái tim anh vậy.
NGUYỄN ĐỨC BÁ
TRẦN NGỌC MỸ
TRẦN VIỆT HOÀNG
NGUYỄN HỒNG VÂN
LÊ VĨNH THÁI