ĐẶNG THÀNH
Nữ sinh Huế - sơn dầu của Mai Chí Thành
Còn thương
Tôi chẳng được như người ta cao thượng
Cầu cho em hưởng hạnh phúc ấm êm
Em sang sông tôi oán hờn khôn tả
Cầu mong sao cho giông bão lật thuyền
Tôi chẳng được như người ta rộng lượng
Mong đời em mật ngọt nếm tràn môi
Tôi muốn em gặp trăm cay nghìn đắng
Để lúc buồn em chợt tiếc tình tôi
Chắc lắm người đã cho tôi ích kỷ
Trong tình yêu sao quá nhỏ nhen
Nhưng bạn hỡi ! Tôi đang yêu tha thiết
Sao người ta lại phủi sạch lời nguyền
Thà trước đây đừng thề non hẹn biển
Đừng thốt lời vàng đá khắc ghi
Nếu có yêu tôi cũng đành lặng lẽ
Đâu nói lời chua chát lúc chia ly
Ai có hiểu cho tôi - Rằng ai hiểu
Oán hờn kia dai dẳng bởi vì đâu
Nhưng người ơi chuyện muôn đời vẫn vậy
Còn oán hờn còn tưởng nhớ về nhau
* * *
Chó mẹ sinh ba con bé bỏng
Hôm qua họ bắt mất chúng rồi
Đêm xuống nó nhức căng bầu sữa
Nhớ con mình tru mãi không thôi
Nó chạy băng qua quãng đồng trống trải
Gặp vầng trăng sắp lặn cuối chân trời
Dáng cong cong tựa chó con nằm ngủ
Nó chồm lên vồ lấy mảnh trăng rơi
Rồi từng đêm - từng đêm như thế
Nó ra đồng tìm gặp dáng con
Trăng cuối tháng cứ mỏng dần lặng lẽ
Nó sắp mất đi niềm an ủi cuối cùng
Và đêm nay nó lại ra đồng trống
Mắt láo liên tìm dáng con mình
Trời đen tối - nó tru lên tuyệt vọng
Nước mắt buồn hóa giọt sương đêm.
Thư bạn
Thư bạn viết đôi dòng ngắn ngủi
Gợi cho tôi nhớ cả một thời
Mà sắc nắng huy hoàng nay sót lại
Vài mảnh tàn thoi thóp cháy khôn nguôi
Từng dòng chữ như gọi mời dĩ vãng
Về cho tôi thêm đôi phút mềm lòng
Sợ cuộc sống tựa đại dương khắc nghiệt
Khiến con thuyền quên lãng một dòng sông
Bạn bè ơi - con đường quá khứ
Cả thời gian khỏa lấp lối về
Tay gượng nhẹ xin gỡ từng cọng rối
Để tim mình sống lại tuổi say mê
Thuở cư xá nuôi đàn con xa mẹ
Tụ về đây tự mấy phương trời
Vâng - Hà Nội, dạ - ngọt ngào giọng Huế
Mái tóc thầy xanh lắm tuổi đôi mươi
Dạy cả tháng nhận đồng lương bé nhỏ
Cầm trên tay thoáng chút ngậm ngùi
Ai có hỏi - chúng tôi cười vui vẻ
Để bao điều cay đắng giấu sau môi.
Bạn bè ơi - những ngày gian khó
Bữa cơm thường ít thịt nhiều rau
Ta vẫn dạy học trò mơ ước
- Đất nước mình tươi đẹp mai sau
Ta vẫn dạy học trò nhân nghĩa
Đem tình người đùm bọc thương yêu
Như bọn mình - mùa đông xứ lạ
Ấm lòng nhau chung mảnh chăn nghèo
Nay chúng ta như dòng sông chia nhánh
Đứa xanh tươi đôi bờ bãi mỡ màu
Đứa cằn cỗi u trầm bên đá dựng
Vẫn đôi dòng thương nhớ chảy về nhau
Bạn bè ơi hãy thương nhau như thể
Cổ tích xưa nay còn mãi trên đời
Để thư bạn chỉ đôi dòng ngắn ngủi
Kéo ta về sống lại tuổi hai mươi
8-1992
(TCSH52/11&12-1992)
NGUYỆT PHẠMTên thật Phạm Thị Ngọc Nguyệt. Sinh 1982 tại Xuân Lộc. Đã có nhiều thơ, bài viết trên các báo, tạp chí Văn nghệ, Phụ Nữ, Thể Thao Văn Hóa, Người Hà Nội...và nhiều tuyển tập khác. Giải thưởng Thơ Bút Mới (báo Tuổi Trẻ 2005).
...người mẹ ngồi chờ con sau tán lá bàng cuối thurơi vào miền tĩnh lặngnhững vết da mồi đo tuổi mẹnhững dòng nước mưa đo nước mắtchảy vào chiều tiễn biệt lặng im...
...Bồng bồngBống bốngBông bông...
...Chỉ trong lá con chim sâu làm tổChỉ trong tim tình yêu kết nụ...
...Hãy mở các cửa sổ hồn mìnhCho khúc ca biến tấu dâng dângĐừng nguỵ trang mình là người hạnh phúcĐừng đóng đinh trên thập giá tình yêu...
...Trầm trầm giọng kể từ hồn người xưa, làm Người khó lắm phải đâu chuyện vừa...Làm Người khó lắm, sống kiếp trần gian. Hãy ôm dấu hỏi mà nhìn bàn chân!...
Võ Quê - Tôn Phong - Phạm Thị Quỳnh Phương - Hồ Huy Sơn - Nguyễn Quang Việt - Nguyễn Thị Hợi.
Nguyễn Xuân Hoa - Mai Văn Hoan - Phạm Tấn Hầu - Bùi Đức Vinh - Nguyễn Thị Hồng Hà - Lãng Hiển Xuân - Đinh Hạ - Nguyễn Hưng Hải - Châu Thu Hà - Nhất Lâm - Lê Hưng Tiến - Nguyễn Trần Thái - Trần Tịnh Yên - Nguyễn Thị Yến
...Mặc cho đất bận nâu, trời mải bận xanhNgười đi, mòn cả bóngThắp tận cùng thẳm sâu một khát vọng yên bình...
...Đang mùa xuân ha y đã sang hèmà hoa tím rụng đầy mặt nướcchảy về đâu, sông ơi...
...Tôi vừa được sống lạiVì trong suốt cuộc đờiTôi đã sống dùkhông biết mình sống...
...Ta nhờ cỏ hít khí trời kết mậtDâng lên em cùng những hạt sương đêm...
LÊ HOÀNG ANH...Mẹ ơi mẹ qua đau khổ đã nhiều sao luôn có những chùm hoa ổi trắng, lúc nào cũng nhìn con đăm đắm – vẫn tìm con trong lắng đọng tâm hồn...
LTS: Với một tờ báo, chắc hẳn niềm vui mừng trước hết là nhận được những bản thảo chất lượng. Nhưng cũng không vì vậy mà chúng tôi không trân trọng những bài viết chưa đạt tới “tiêu chí” Sông Hương. Giới hạn trong lĩnh vực thơ: Có không ít tác giả hầu như tuần nào, tháng nào cũng gửi từ ba bốn bài trở lên. Đều đặn bao nhiêu năm trời như thế, tính ra số thơ mà chúng tôi nhận được của họ đã có thể đóng thành một “tổng tập”. Những trang chữ viết tay, những trang vi tính quen thuộc đến mòn mắt ấy mỗi lần nhận được là chúng tôi lại hồi hộp đọc, để rồi… áy náy!Dưới đây là những bài gần như khá nhất trong số thơ lai cảo của Sông Hương.
Thạch Quỳ - Nguyên Quân - Đông Hà - Kiều Trung Phương - Nguyên Hào - Lê Quốc Hán - Đinh Thu - Hoàng Thị Thiều Anh - Nguyễn Phước Loan
...nghe thanh âm mà không có tiếng ngườisao khép mắt mà không thể chết được...
Từ Nguyên Tĩnh - Lê Huỳnh Lâm - Nguyễn Thiền Nghi - Trần Hữu Lục - Mai Thìn - Cao Hạnh - Văn Công Hùng - Trần Tuấn - Nguyễn Ngọc Phú - Đức Sơn - Trần Vạn Giã - Trần Cao Sơn - Lê Hữu Khoá - Trần Hoàng Phố - Phạm Thị Anh Nga
Đất nước đã vẹn toàn một mối hơn ba mươi năm, song còn đó những nỗi đau âm ỉ, thấm vào cốt xương của thân nhân các thương binh - liệt sĩ, thấm vào máu thịt của những ai từng kinh qua hoặc không kinh qua chiến tranh mà nay đều được hưởng cuộc sống yên bình. Kỷ niệm 60 năm ngày thương binh liệt sĩ(27/7/1947 – 27/7/2007), Sông Hương xin nghiêng mình trước nỗi đau không hề ngẫu nhiên đã thấm vào thơ ấy… *Nguyễn Gia Nùng - Triệu Nguyên Phong - Trần Đức Đủ - Huỳnh Tuấn Vinh
Vân Long là tạng người thơ không chịu cũ. Nhà thơ luôn ý thức được việc làm mới mình để có thể đồng hành với nền thơ đương đại và nhịp thở nóng hổi của cuộc sống thường nhật.Dù là trữ tình tự sự hay nội cảm ngoại quan, thơ Vân Long luôn để lại những dấu ấn sáng tạo - dấu ấn lao động thơ. Vân Long đã từng có duyên với xứ Huế qua “Đêm sông Hương”, “Vườn Huế”... được tuyển chọn trong Tuyển thơ Sông Hương 20 năm...
khi em là vực sâu im lặng tôi pho tượng đá lắng nghe...