Ngày ở đây
Những ngày ở đây
Dạo quanh Thủ Đức buồn hiu
Hoang vắng trong tâm đã nhiều...
Nhà căn gác vắng
Nhà gió đi hoang
Nhớ em tiếng tắc kè vàng
Nhiều khi giông gió
Nhiều cơn bão tố
Kéo qua đây thổi hồn ta bay
Thoát khỏi ngục mình...
Đêm bình minh
Ngày bình sinh
Lá xẹt rơi như giọt lệ nến
Chất đầy chân đế không thôi
Chạng vạng mơ một ngọn đồi
Nhá nhem mơ một nụ cười
Có tiếng chim trói cột luyên hồi
Nhớ như đứng ngồi
Nhớ như lá bàng gõ cửa
Bếp nhà ai mùi chiều củi lửa
Không bếp than
Không bếp than
Mà tàn tro...
bay như tiếng đàn...
Đêm khuếch tán
Mùa trở dạ
Khuếch tán anh vào em
Nếu trái đất không có cơn đau đẻ
Làm sao nở đóa loa kèn...
Vực thẳm chông chênh
Mà bao dung bóng núi
Đè lên giấc mộng cỏ cây
Em thấy không?
Tảng đá kia thức giấc
Thì có thể lăn số mệnh rêu phong
Hơi ấm đắp nắng lên tia mặt trời ẩm mục
Hòng phơi bao lớp chiêm bao
Em vụt hiện vào anh
Như bức tranh lập thể
Đêm khuếch tán vào não bộ của Pablo Picasso
Vẽ gam màu huyền bí...
Chúng ta treo sự cô lập lên bức tường câm
Đêm đêm nghe mông muội trở mình
Tiếng rống của loài voi hay tiếng tru của bầy chó sói
Khiến đêm đen nứt vỏ
Đổ tràn nước ối ra trăng...
(TCSH434/04-2025)
“Uống lầm một ánh mắt/ Cơn say theo nửa đời”. Nhắc hai câu thơ này, có khi nhiều thế hệ học đường sẽ khá bất ngờ vì tuổi trẻ của mình đã từng lẩm nhẩm đọc và nhớ trong cõi tương tư tuổi hoa mộng.
NGUYỄN TRỌNG LĨNH
NHẤT MẠT HƯƠNG
NGUYỄN HỒNG
NGUYÊN QUÂN
KIM LOAN
LÊ NGUYỆT
Ngôn từ là một cách thức tiếp cận mọi khả thể của thế giới quan khá hữu hiệu, mà những con người làm công việc thực hành nghệ thuật tĩnh về lĩnh vực điêu khắc, hội họa và âm nhạc như Lê Trọng Nghĩa luôn mong muốn chạm đến từng khoảnh khắc của sự sống, sự tồn tại.
NGÔ MẬU TÌNH
LÊ HẢI KỲ
HUỲNH THỊ QUỲNH NGA
Đông Hà - Võ Ngột - Bùi Việt Phương - Trần Nam Phong - Nguyễn Thị Bội Nhiên - Lưu Xông Pha - Hà Văn Đạt - Trần Quang Phong
NGUYỄN THỊ KIM NHUNG
NGUYỄN KHẮC THẠCH
Có những lúc tưởng chừng mọi ranh giới giữa thơ và con người thơ không còn nữa. Thấy người là thấy thơ và ngược lại. Nhiều khi bị rợn ngợp không chụp bắt kịp những cái bóng trong vũ trụ của thơ và con người thơ ấy. Nhưng rồi vẫn tiếp tục dõi theo để được khám phá tầng tầng lớp lớp ý tưởng, ngôn từ ngồn ngộn chảy tràn ra mỗi giờ mỗi phút mỗi giây. Với những chiếc đồng hồ tan chảy trong bức tranh The Persistence of Memory, Salvador Dali chọn cách nắm bắt thời gian bằng hội họa, còn anh vẽ thời gian bằng thơ, bất tận, đều đặn như từng nhịp thở tích tắc từ trái tim anh vậy.
NGUYỄN ĐỨC BÁ
TRẦN NGỌC MỸ
TRẦN VIỆT HOÀNG
NGUYỄN HỒNG VÂN
LÊ VĨNH THÁI