Ngỡ ngàng ngày vỗ cánh em về
Ngỡ ngàng ngày vỗ cánh
Áo trắng mây em mặc
Buổi tàn xuân
Cửa hư vô mở
Người về trên tiếng chuông ngân
Cào mòn cạn tết
Lời hẹn
Lên men cô đơn
Chén cười vơi
Trí nhớ mắc võng
Con đường này qua con đường khác
Những ngọn lá lắt lay
Cố xóa mờ bước tình hụt hẫng
Buồn rót đầy chén gió
Rượu quên châm rét đậm môi chiều
Em không về
Huế ướp đá người tôi
Níu rách mấy góc trông
Chiếc bàn quen vàng hóa dấu người
Em xưa
Trốn tận nơi đâu
Đường dẫu lắm người
Không em
Phố thành hoang vắng
Nhớ một góc ngồi quen
Tiếng cười trong vắt ngày ấm
Những ngón tình búp măng
Khuấy đảo tôi thời trẻ
Giờ chỉ là dấu ấm ức
Giờ chỉ là tiếng khóc khô
Nhỏ lên ngực đời thương tiếc
Bỏ cuộc hẹn
Về nơi chẳng bắt đầu chẳng chấm dứt
Bung chiếc dù che mù bốn góc
Không bóng không hình
Chỉ những cánh hoa nằm lại
Khoác màu phận số
Dẫu biết vô thường
Sao còn tiếc nuối
Tình
Cứ thế mà trôi
Cứ thế mà trôi.
Có mùa hoa giấy qua sông
Cắm quanh cành hoa thấm gió đông
Cây rơm tháng chạp bước lên đò
Những cánh tay tình tô son phấn
Vươn vào không vầy vẫy xuân sang
Mạn đò cùng hoa em soi bóng
Thêm một đò hoa rực rỡ trôi
Chòng chành một trời nhan sắc
Bóng đò chèo bóng nhân gian
Qua sông bán rao năm cũ
Bán hoa cúng bán tàn đông
Bán tuổi đi qua
Bán nỗi lòng trong chiếc áo lùng bùng tháng chạp
Cạo mây trời ra nước
Đò về sầu vương đeo thân rơm
Như chiếc lá vàng trôi ngang không gió
Mắt tình gội tà huy
Tâm đi ngược lối về
Bước nào là nhớ trước thương sau
Từng cành hoa vỗ lời khói hương
Rụng tro chiều trên bến
Giấc mơ xõa tóc hoang nắng
Thầm lặng kéo xuân sang.
(TCSH434/04-2025)
“Uống lầm một ánh mắt/ Cơn say theo nửa đời”. Nhắc hai câu thơ này, có khi nhiều thế hệ học đường sẽ khá bất ngờ vì tuổi trẻ của mình đã từng lẩm nhẩm đọc và nhớ trong cõi tương tư tuổi hoa mộng.
NGUYỄN TRỌNG LĨNH
NHẤT MẠT HƯƠNG
NGUYỄN HỒNG
NGUYÊN QUÂN
KIM LOAN
LÊ NGUYỆT
Ngôn từ là một cách thức tiếp cận mọi khả thể của thế giới quan khá hữu hiệu, mà những con người làm công việc thực hành nghệ thuật tĩnh về lĩnh vực điêu khắc, hội họa và âm nhạc như Lê Trọng Nghĩa luôn mong muốn chạm đến từng khoảnh khắc của sự sống, sự tồn tại.
NGÔ MẬU TÌNH
LÊ HẢI KỲ
HUỲNH THỊ QUỲNH NGA
Đông Hà - Võ Ngột - Bùi Việt Phương - Trần Nam Phong - Nguyễn Thị Bội Nhiên - Lưu Xông Pha - Hà Văn Đạt - Trần Quang Phong
NGUYỄN THỊ KIM NHUNG
NGUYỄN KHẮC THẠCH
Có những lúc tưởng chừng mọi ranh giới giữa thơ và con người thơ không còn nữa. Thấy người là thấy thơ và ngược lại. Nhiều khi bị rợn ngợp không chụp bắt kịp những cái bóng trong vũ trụ của thơ và con người thơ ấy. Nhưng rồi vẫn tiếp tục dõi theo để được khám phá tầng tầng lớp lớp ý tưởng, ngôn từ ngồn ngộn chảy tràn ra mỗi giờ mỗi phút mỗi giây. Với những chiếc đồng hồ tan chảy trong bức tranh The Persistence of Memory, Salvador Dali chọn cách nắm bắt thời gian bằng hội họa, còn anh vẽ thời gian bằng thơ, bất tận, đều đặn như từng nhịp thở tích tắc từ trái tim anh vậy.
NGUYỄN ĐỨC BÁ
TRẦN NGỌC MỸ
TRẦN VIỆT HOÀNG
NGUYỄN HỒNG VÂN
LÊ VĨNH THÁI