THÚY LIÊN
Minh họa: NHÍM
Chim yến biển Bắc
Từ những ô cửa nhỏ như mắt mèo trong cổ tích
từ khe nứt của mái liếp Trung du xam xám gió cuồng
từ những vệt chân trâu quánh đặc bùn khô
những vết chân gà bươi tìm hạt thóc lép sớm mai mùa hạ
từ trên lòng tay mẹ nhăn nhíu nhánh gãy nhánh hằn
những đường cong số phận
từ cái ổ lót rạ rơm cơn gió bấc quẫy đạp
chim yến vụt lên
cánh chim Biển Bắc tìm mùa xuân trẩy hội
Trời mở ra ngăn ngắt xanh với màu nắng mật
đất mở ra những vòm cây mươn mướt trắng sương
lau lách dậy thì mơn mởn cỏ hơ hớ xuân hừng hực
gom vào đôi cánh gió yến bay lên
bay lên
bay lên…
Đằng sau đằng sau dáng mẹ còng tất tưởi buổi nắng trưa
tươm tướp vai áo ông mồ hôi ruộng cạn
là cánh đồng thất bát vàng mắt ngày giáp hạt
đêm thẩm bờ ao ếch nhái kêu vang
là cánh cò chiều cắm mặt vào trơ vơ gốc rạ sẫm màu
Yến bay lên bay lên Phương Đông bình minh vừa mọc
lung linh mặt trời rắc thơm những hạt vàng ánh sáng
những chú cá vọt mình lên những mũi tên bạc lóa biển xanh
cồn phau phau trắng không mù lòa như buổi mẹ sinh ra
trên chiếc giường hồi môn mấy đời mấy kiếp
Yến bay vào mây Phương Nam mềm tơ lụa
chở trên đôi cánh hân hoan niềm tin môi hồng nhạt
Trung du mùa gió trở
ổ rạ rơm hôm nào liu nhiu bú mớm
Chim Yến Biển Bắc có thể nào quên
sẽ quay về thôi rúc ấm tìm sữa mẹ
dù
dòng sông có cạn khô
trái mướp già trong vườn cỏ héo…
Mê hoặc ý nghĩ xanh
làm như thể
chỉ còn một màu xanh, chiều nay
xanh đồng mía những vuông ô tam giác chữ nhật
hình thoi dờn dợn ngợp
lá
dịu dàng xanh đại dương khuôn mắt em
thăm thẳm
cỏ xanh màu con gái
tóc rối bay vào mây
xanh nhung êm mênh mông trời rộng
làm như thể ngày xuân bất tận xanh
chạy đến chân trời
leo lên vách núi
bò dọc đồi ngổn ngang hy vọng
đâm vào cao ngất mỏng tang niềm tin cứu rỗi
làm như thể không còn một màu nào khác
chiều nay
thất vọng lo toan nỗi buồn nhốt vào trong xanh
im lặng Phương Đông
mi mắt khép lại thành câu thơ
xanh
rơi giữa mùa
em bước đi mê hoặc ý nghĩ xanh
(SH281/7-12)
Tặng nhà thơ Lâm Hiểu Đông Trời đang mưa mát câyQua công viên Thâm Quyến (*)- Cả thế giới trong nàyTựa bảo tàng bày biện
Tôi ra lệnh cho giao thừa dừng lạiThế kỷ XX khoan hãy ra điThế kỷ XXI đừng đến vội
Mùa thu hẹn ta về Hà NộiTa rong chơi quên cả lối vềMột mình phiêu lãng miền sơn cướcVui cùng trăng cụng chén sơn khê
Vô tư quá tôi trở thành khờ dạiNên chi lỡ hẹn một lời thề
Ba bông hoa mang đêm phi qua vườn saoanh và em định mệnh dịu sángmở địa cầu trinh tiếtlửa quàng xanh yếm cổ mùa đông
Cơn lũ xoáy mòn vai mẹGiạt trôi manh áo em thơNhận chìm bếp lửaNhững hạt lúa không biết lội
Em huyền ảo với mùi hương hoa đạiVà trắng trong như một búp sen hồTôi lầm lỡ nói lời vụng dạiKẻ phàm phu tục tử đến sân chùa.
Người nghệ sĩ lang thangMùa xuân chạm khắc nụ cười ẩn sâu trong từng ô vuông cửa khép
Ơi con chim nhỏ của ta ơiBão tố đêm qua đã dịu rồiNước nước vây quanh thành ốc đảoChỉ còn chim nhỏ với ta thôi
...Ta chỉ là hạt bụiGiữa đất trời mênh mông...
ngày tình yêu chớm nởnhững bông hồng ngát hươngbây giờ hoa, em hỡicánh rã rơi lạnh lùng
...Đàn bướm bay quaÔi những đàn bướm cứ bay qua vườn...
...Bao năm dựngđá nằm chơi với rừng...
...Bon chen lắm chỉ mệt ngườiHồn nhiên bố sống cuộc đời hiền lương...
Linh hồn đã bay...
...Hoa giấy có màu sao không nói...
Có ai không? Tiếng kêu ném vào chiều. Mùa xuân im lặng. Nghe rõtiếng những mầm cây cục cựa. Thì ra chiều này chưa gió ở hoàng hôn.
Tôi đi về phía cánh đồngBất chợt nghe tiếng nhọc nhằn lúa hátVọng từ thẳm sâu đất đai trăn trở...
Khư khư ôm bóng Lam Kiềutrăng lùa Cuội xuống phì nhiêu cánh đồng
Áo em màu trắng mịnDưới trăng ngời sáng trongÁo anh sờn vai bạcTrăng sáng xanh màu rong