Nhà văn Nguyễn Việt Hà - Ảnh: vietbao.vn
Trước khi pha hai cốc trà Lipton nóng, anh lấy miếng vải thô mỏng, mép nham nhở dầu phủ lên tấm toan đang dang dở. Cô vừa uống trà vừa xem anh cẩn thận rửa những cái bút đẫm sơn đã hơi se se vào cái khay Inox xăm xắp không rõ là xăng hay cồn. Hồi xa xưa, khi còn đang yêu cô với nhiều say đắm chưa bao giờ anh cho cô được xem anh vẽ. “ Nó lúng túng lắm” Anh diễn đạt nghèo nàn. Trong những người biết vẽ có rất nhiều người không biết nói. Cô cười “ Nó giống như em tắm mà bị anh xem, có đúng không”. Anh lắc đầu “ Cũng gần gần vậy”. Đã nhiều người đòi xem cô tắm với lý do chưa thấy ai viết văn hay mà lại xinh như cô. Anh châm điếu thuốc và khẽ lấy ngón tay đẩy dọc gói ba số Năm về phía cô. “ Em bỏ rồi” Anh dịu dàng nhìn và cô âu yếm “ Em qua đây để rủ anh đi ăn tối”. Anh ừ. Hai người đi bộ ngang qua Nhà Thờ Lớn. Tượng Đức Mẹ bế Chúa hài đồng mầu thẫm hơn trong ánh vàng nhờ nhờ của một bóng điện duy nhất. Cái quán tiết canh vịt ở giữa phố Lý Quốc Sư là rất hiếm khi Hà Nội ào ạt ăn ngan. Bún măng ngan và tiết canh ngan là món dễ ăn nhưng không có cá tính. Cô đanh đá bắt đầu đoản văn quà rong về phong cách ẩm thực của người Hà Nội bằng dòng như vậy. Thư chung của mười tám cụ tổ hưu của một phường có nhiều phố cổ gửi về tòa soạn khen tác giả viết sành. Trong thư gọi cô là ông và đề nghị nới rộng bài viết sang cả thú chơi cây cảnh. Cô đưa thư cho anh rồi nũng nịu “ Toàn là ý của anh em văn hoa nó lại” Anh lắc đầu nhưng vẫn ừ. Cô suýt nhăn mày và nếu là ngày xưa thì cô đã dỗi. Khi cô thôi yêu anh, cô có một tình yêu với một nhạc sĩ nói nhiều. Hai người chia tay và nhạc sĩ sáng tác một bản tình ca được thật đông người hát. Những đêm giao lưu, nhạc sĩ nức nở giải thích xuất xứ tác phẩm của mình và thề rằng đã thai nghén nó từ trong hang đá của một đêm chiến tranh. Cô ngồi dưới giữa đám phóng viên văn nghệ buột thở dài và nhớ anh. Anh kiệm lời. Từ vựng của anh không quá sáu trăm từ, có lẽ là do anh lười đọc báo và xem ti vi. Anh thanh minh vì anh vẽ nên ở mức độ nào đó anh không cần chữ. Anh nhầm, cô giảng cho anh đã là nghệ sĩ phải có bề dày văn hóa. Mà chữ là phương cách ưu việt nhất để khẳng định. Anh nói có biết một nhà thơ mà anh thuộc nhiều, quanh đi quẩn lại cũng khoảng bẩy trăm chữ. Làm cái gì, Tây hay Ta. Anh nói tên và không để ý rằng cô khe khẽ nhợt nhạt mặt. Đó là một trong ba thi sĩ khi không say cứ nhất quyết đòi xem cô tắm. Ngày xưa chúng mình hay cãi nhau những chuyện vớ vẩn nhỉ. Anh uống rượu ngâm sâm cầm và như thường lệ vẫn là xuất đúp. Cô sẽ uống hết cốc nước cam vắt rồi sau đấy thi thoảng nhấp chung chén với anh. Quán bán đắt nhưng đều khách nên nội thất sửa lại vẻ xa xỉ. Anh và cô chọn được một bàn dễ chịu, tuy gần cửa nhưng không sát liền với những bàn khác. Cô với anh ngồi đối diện nhau. Cách một lối đi nhỏ là một bàn có cặp tình nhân liên doanh. Chàng tóc hung đỏ còn nàng nói tiếng Anh giọng tỉnh lẻ ngữ điệu thô lỗ. Vào phía sâu hơn là một bàn ồn ào có khoảng năm thanh niên đang ngồi. Đồ mồi trên mặt bàn đã gần tàn. Người nói to nhất trong nhóm là một anh chàng trán cao mũi to, mắt lấp lánh kính trắng của người nhiều chữ. Giọng nhừa nhựa men. - Tao khẳng định lúc ấy là mười giờ. Vậy tao hỏi lại thằng Nam, lúc mười giờ tối hôm đó mày đang ở đâu. Thằng Nam mặt nhỏ vẻ nhờn nhợt thị dân, mặc bộ comple cắt khéo của những người nâng niu hình thức, trả lời giọng cũng đã tai tái rượu. - Em không tin. - Mày không tin bởi vì mày ngu. Tao vốn ít lời nhưng tao buộc phải nói. Đơn giản, đây là tương lai của một con người. Ba thanh niên ngồi cùng vỗ tay rồi tranh nhau chạm cốc với chàng đeo kính. Thằng Nam ngần ngừ. - Bọn em ăn chiều với nhau rồi chia tay lúc bảy rưỡi, nó nói với em là nó đi học. - Chúng mày thấy chưa, cuối cùng sự trung thực cũng đã lên tiếng. Một trong ba thanh niên a dua, đứng lên rót đều năm chén rượu, trịnh trọng dúi một cốc vào tay thằng Nam, rồi tự mình ngửa cổ uống một trăm phần trăm. - Tao đi tiên phong và tao cũng tiên phong nói với tư cách là thằng bạn thân nhất của mày. Đàn bà như thế là không được, phải hủy bỏ ăn hỏi. Anh chàng đeo kính xua tay. - Không thể vội vã, đây là tương lai của một con người.
Anh nhìn cô và thấy cô khinh khỉnh khẩy cười. Xã hội đô thị chật thường phải nghe cả những điều không muốn nghe. Bốn giờ sáng anh thức ngửa mặt nhìn trần nhà hút thuốc. Khoảng năm rưỡi thì chợp chợp ngủ được, nhưng sáu giờ bắt đầu có loa phường. Anh không nhớ lắm giai điệu nhạc mở đầu chương trình, nhưng tất cả lời đọc, lời hát về sau thì anh thuộc lòng. Đơn giản là nội dung thường giống nhau “ Tôi xin cố gắng học tập tu dưỡng phấn đấu nhằm hoàn thiện mình để khỏi phụ lòng mong mỏi của mọi người”. Đầu tiên anh tưởng là lời hứa của bí thư chi đoàn phường nhà, nhưng cuối cùng nghe phát thanh viên đọc đoạn kết mới biết là lời cảm ơn ban giám đốc trại cải tạo của một tù nhân hình sự được đặc xá nhân dịp năm chẵn. Cô gắp cho anh miếng đùi vịt và suýt nữa anh bật lời xã giao cảm ơn. Tệ đến thế rồi chăng. Ngày xưa anh và cô hôn nhau mười bốn trên hăm tư, nói chuyện với nhau đủ chuyện nhảm nhí hoặc cao thượng. Thằng Nam dằn mạnh chén rượu. - Em không thể tin Anh chàng đeo kính gừ gừ nhìn. - Khui bờ lẹt. Mày định bảo tao nói dối hả. Thằng Nam xua tay. - Không. Cả bàn rượu lại lao nhao nói, tiếng được tiếng mất. Anh và cô không nhìn nhau, cả hai đều đang muốn nghe. - Được rồi, tao sẽ chơi bài ngửa. Con bé đó cắt tóc bom bê, mặt tây tây và ai em so ry ngực nở phồng. Nếu mày muốn tao sẽ kể cả quá khứ cho mày nghe. Thằng Nam giọng yếu hơn. - Anh làm sao mà biết được. - Tao biết, tao biết hết. Tất cả những gì gần gũi với con người đều không xa lạ với tao. Có một mùa nắng đẹp vào khoảng gần cuối hồi cô và anh yêu nhau. Cô lúc ấy bắt đầu nổi tiếng và anh vừa bán được bức sơn dầu đúng giá. Cô rủ anh hay anh rủ cô đi Sầm Sơn. Cô cho anh xem cái thẻ hội viên cái hội mà cô vừa gia nhập. Anh cười buồn và không hiểu sao cô nghĩ là anh đố kị. “ Anh nghĩ là em không viết được à” “ Chuyện đó không quan trọng” “ Đã bao giờ anh vẽ mà em nói gì đâu” Anh thở dài, anh cũng muốn hùng biện giải thích là anh yêu cô, anh yêu cô rất nhiều. Thế nhưng chẳng có biện sĩ nào từ vựng lại vẻn vẹn có sáu trăm từ. Cũng có một lần ấp úng mãi, anh cố nói cho cô hiểu rằng anh tin cô yêu anh không phải vì anh hình như là họa sĩ hình như là lập dị, những khái niệm sang trọng và lãng mạn mà hầu như các cô bé mới lớn đều thấy thích. Anh chỉ muốn cô yêu anh thôi. “ Đến bao giờ em xong tập truyện của em thì anh sẽ biết” Đến bây giờ cô đã in được tập truyện ngắn thứ hai. Cô đã đưa tặng rất nhiều người, những người mà cô luôn khâm phục văn cách. Họ thờ ơ đọc, nhưng họ vẫn háo hức muốn rình xem cô tắm. Thằng Nam nghiên người móc mô bai, ấn một số nhớ, mặt căng thẳng nhìn vaò cái màn hình nhỏ sáng một màu xanh nhờ nhờ. Cả bàn rươụ lặng theo. - Nó tắt máy. - Mày gọi vào số di động à. - Vâng - Đàn bà không nên di động nhiều, phụ nữ đoan chính ngày xưa thường không đi quá cửa bếp nhà mình. Thằng Nam đứng lên vùng vằng. Những người bạn lảo đảo níu tay áo nó. Chàng Nam rũ tay áo dứt khoát. Nó cài cái mô bai vào bao da nhỏ buộc ở thắt lưng ngang bụng. - Được rồi, em sẽ về em đèo vợ chưa cưới của em qua đây. Anh nhìn lại thật rõ cho em. Những người bạn ngồi cùng bàn lại xôn xao can. Một người kéo thằng Nam và người kia đẩy nó đi ra phía cửa. Sự thật thì luôn vô thủy vô chung nhưng những cái nhá nhem đểu thì thường thích có đầu có cuối. Chàng trai tiên phong đưa ra chiết giải trung dung. - Bọn mày bình tĩnh, chuyện này là trọng đại chứ không phải chuyện đùa. Nam này, mày tin tao chứ. Thằng Nam nhìn, lỗ thủng của lòng tin hở ra hau háu chỉ còn biết bám víu vào cái phao bằng hữu. - Tao với mày là bạn từ thuở sinh viên. Mày yêu bao nhiêu lần tao không can thiệp nhưng mày lấy vợ thì nhân danh tình bạn tao phải cẩn thận. Mày cứ về đón con bé đó tới đây. Mày giả vờ là không biết bọn tao rồi ngồi xuống góc bàn phía kia. Anh Hảo sẽ quan sát rồi nhận diện. Nếu đúng như anh Hảo nói thì phải bái bai. Không thể cưới một con đàn bà thiếu tư cách như vậy được. - Còn nếu không phải thì sao. Thằng Nam căng thẳng hỏi. Nó đưa ống tay áo quệt ngang mồm chùi rượu. - Thì tuyệt vời chứ sao, vàng thật thì đâu có sợ lửa. - Ô kê. Tao đồng ý. Anh chàng đeo kính đập mạnh hai bàn tay vào nhau. Cặp tình nhân liên doanh ngoảnh sang rồi dịu dàng quay lại hôn nhau. Anh bơ vơ tự uống hết ly rượu và thấy mình lạc lõng. Nghĩ cho cùng anh cũng chỉ là người biết vẽ. Bọn trẻ hỏng rồi. Nhiều lần anh dặn anh là đừng chua chát. Tuổi trẻ hỏng thì có gì đáng sợ. Phía trước là một khoảng thời gian đằng đẵng dư sức tạo ra một tuổi già đứng đắn. Cô tiếp thêm cho anh một miếng đùi vịt chồng lên miếng kia vẫn còn nguyên. Lúc nãy đi ngang qua Nhà Thờ Lớn. Cô hỏi anh đã vẽ xong bức chân dung Giu- đa hay chưa. Anh nói là vẫn còn dở. Vì sao. Rất khó cắt nghĩa là tại sao một bức tranh dang dở và thậm chí vĩnh viễn dừng ở đó. Có phải bây giờ nhiều Giu- đa quá không. Giống như các nhà báo nữ, câu hỏi của cô sắc sảo độc địa. Anh lắc đầu. Nếu Chúa chỉ có một thì chắc chắn Giu- đa chỉ có một. Bán Chúa là thương vụ không thể dễ dàng. Bây giờ nếu có nhiều cũng chỉ là những phiên bản mất nét của Giu- đa. Bọn chúng tầm thường chỉ đủ sức bán lẫn nhau. Anh nghĩ rồi cũng không mong cô hiểu được anh nghĩ. Thằng Nam hơi chệnh choạng bước ra ngoài, lưỡng lự trèo lên yên xe đề máy. Những người bạn với theo dặn nó đi đứng cẩn thận. Cái FX 125 không tự chủ bánh trước chồm lên mặc dù vào ga rất nhẹ. Anh lửng lơ nhìn chèn rượu màu nâu vàng. - Chúng mình đi về đi. - Anh đang ăn dở mà. Anh cũng biết là cô muốn tò mò đoạn cuối. Cô là đàn bà và còn biết viết văn. Cuộc đời hiền lành vốn dĩ ít kịch tính, cô rất khó bỏ qua. Phụ nữ khi không yêu thường để ý đến nhiều đến ngoại cảnh. - Anh đau bụng. Ngày xưa anh luôn chiều cô và bây giờ lớn rồi cô thi thoảng chiều anh. Cô gọi tính tiền và không dằn mình được nhìn sâu tới bàn ồn ào. Anh chàng đeo kính đang uống chén rượu mới. - Khi tao bước vào, tao choáng người thấy con vợ thằng Nam. Nó với thằng kia đang khoác vai nhau. Đầu tiên tao ngờ ngợ nhưng tao tin vào trí nhớ của tao. Tao đã một lần gặp thằng Nam hôm nó đèo con bé này đi ăn bánh cuốn Hàng Thang. Anh uể oải đi ra cửa và cô lưỡng lự đi ra sau. Cô khoác nhẹ tay anh, hai người chầm chậm đi dọc vỉa hè. - Anh có nghĩ là con bé kia nó chịu tới không. - Anh mong là không. - Nếu tay đeo kính nói đúng thì con bé kia sẽ tới. Đã như thế thì có gì phải sợ. Anh bước, cố tập trung chân dẫm đều vào một hàng gạch nhất định. Đấy là thói quen khi không vẽ được và phải đi bộ. Lòng đường nhựa phố nhỏ thẫm đen, chưa hẳn muộn mà đã vắng người đi lại. Một cái FX phóng ngược chiều thật nhanh. Cả anh và cô không nhận thấy ai trên yên. Anh nhả điếu thuốc dở khỏi môi. Anh nghĩ mình sẽ vẽ một cái xe máy đang ở tốc độ cao không có người lái đi vô định trong những phố cổ. Hồi học năm cuối anh bắt chước ông Phái vẽ phố không có người. Liên tiếp chỉ là mái nhà, những mái nhà ngói cũ hoặc màu nâu đỏ hoặc màu xanh lét. Ngây thơ là sinh viên. Bỗng cô chợt rút tay ra khỏi anh thảng thốt nói. - Chết, em để quên cái bờm tóc. Anh đợi em một tí em chạy lại lấy. Anh nghĩ cô đi sẽ lâu vì đoạn cuối câu chuyện trong quán còn bùng nhùng lắm. Anh đi qua bên kia vỉa hè có một hàng thuốc rong. Dưới ngọn đèn tròn nhờ nhờ 40 watt là một con bé chừng tuổi 12 tóc hoe nắng ngồi sau cái tủ kính nhỏ có nhiều vết rạn. Nó bóc gói thuốc, trả lại anh tiền lẻ và đôi mắt của nó lay láy đen. Không hiểu sao anh nghĩ về bím tóc tết đôi đuôi sam của cô hồi anh mới gặp. Mọi sự trong trắng chẳng bao giờ khác nhau. Anh đi về phía vỉa hè cũ, châm điếu thuốc và thấy cô tất tả chạy lại. Cái bờm tóc cắn ngược trên mái tóc tỉa ngắn.Nếu cứ để tự nhiên không hiểu bao lâu tóc sẽ dài. Cô đưa tay, anh nhè nhẹ khoác hờ và cô làu bàu. - Đàn ông nhiều thằng hèn thật. Anh im lặng và hai người lan man đi. Phía trước là một ngã tư, không rõ là ngã tư của những phố nào. Anh chưa muốn về nhà và hình cô cũng vậy. - Chúng mình đi đâu đi. - Đi đâu. Cô nhìn anh và anh loanh quanh nhìn dọc những con đường. Dương Chu tìm dê dặn rằng đừng đi vào những ngã rẽ. Anh nhìn bốn cột đèn hiệu giao thông ở bốn góc. Chúng im lặng đứng không có điện. Anh chờ. Chợt nhiên cả bốn đèn hiệu đều bật ở nấc đèn vàng. Nhấp nháy. Nhấp nháy. 17/ 5/ 2000 N.V.H (137-07-00) |
XUÂN ĐÀI 1. Mỗi lần từ quê trở về Sài Gòn, sống bên chồng và hai đứa con, tôi không nguôi nhớ đến chị. Năm nay chị đã ngoài bốn mươi, không chồng, không con, lủi thủi ra vào trong ngôi nhà một gian hai chái. Ngôi nhà vừa được xây dựng cách đây gần ba năm bằng số tiền chị tằn tiện, chắt bóp mười mấy năm và tiền vợ chồng tôi phụ giúp chút đỉnh. Vài ba năm, vợ chồng con cái chúng tôi mới về thăm chị một lần. Chị mừng, chị vui, trò chuyện với các cháu suốt ngày. Chị quấn quýt lũ trẻ, lũ trẻ cũng quấn quýt chị.
TRẦN THỊ TRƯỜNGNgày trăng tròn lẻ. Tháng Trung Thu năm Đại Bảo thứ 3.Người hai lưỡi bảo là ngày Sao Thổ phạm vào Thái Âm.Người ngắn lưỡi nói Sao Chổi mọc ở phương Tây.Người dài lưỡi bảo có tinh vượn đen ăn mặt trời, ngày Nhật thực, nếu không yểm kỹ sông Nhị đang nảy vàng ròng sẽ ngừng.Động đất.
VIỆT HÙNGTrước đây, anh là người lừng danh, một tay "cua - rơ khét tiếng" trên xa lộ. Đã một thời anh chỉ biết chiến thắng. Người ta từng mệnh danh, anh là người sinh ra để đua xe đạp, anh không hề có đối thủ. Anh xem thường sự chiến thắng của mình, cho nó là điều hiển nhiên. Anh coi ánh hào quang của vòng nguyệt quế chỉ có tác dụng tô điểm thêm cho vẻ đẹp của mình mà thôi. Bởi, không có nó, anh vẫn là một thần tượng chẳng gì "khuất phục nổi".
NGUYỄN THÁNH NGÃĐêm nay trăng nhão, không biết là đêm trăng gì. Ở xa nhìn về đồi Kà Mạ vẫn một khối đen sì. Nếu có ai nhướn mắt nhìn thật kỹ sẽ thấy cái khối đen sì ấy nhô lên như một cái đầu người đôi mắt lấp láy đom đóm. Thỉnh thoảng gió hất cái đầu tóc rối bù xù bay về phía ruộng. Tiếng chim cú kêu mỗi lúc một thê lương, ớn lạnh từng đốt xương sống...
THÁI BÁ TÂNTháng trước, ở phường B. thị trấn Đức Giang, huyện Gia Lâm, nơi tôi về nghỉ hưu mấy năm nay, đã xẩy ra một vụ trọng án có nhiều tình tiết rất kỳ lạ, có thể nói bí ẩn không sao giải thích nổi, đến mức cuối cùng người ta quay sang cho rằng nhất định phải có yếu tố thần linh ma quỷ trong vụ này.
PHẠM THỊ ANH NGA Truyện ngắn...trái tim có những lý lẽ mà lý trí không thể nào biết được...
PHAN VĂN LỢIBuổi giao lưu và trao giải thưởng cho các tác giả đoạt giải trong cuộc thi viết truyện ngắn do Hội Nhà văn tổ chức đã tiến hành được gần nửa giờ. Gã nhấp nhỏm trên chiếc ghế kê phía sau cánh gà sân khấu, bồn chồn không yên. Chừng thông cảm với tâm trạng của gã, cô gái phục vụ mặc áo dài đỏ bưng tới cho gã ly nước, nhẹ nhàng nói: "Chú cứ yên tâm ngồi nghỉ cho khoẻ. Giải A bao giờ cũng trao cuối cùng, chú ạ!"
KHẢI NGUYÊN Pa-ri, mùa hạ năm 198...Vườn Bách thảo giữa thành phố kề sông Xen phía tả ngạn. Ông đến đây như một kẻ lánh đời, sợ nơi đông người. Thật ra, phần lớn đường phố Pa-ri trong giờ làm việc không ồn, không thừa thãi người đi nhong như ở Việt Nam. Em ông ở quê ra Hà Nội chơi đứng ngắm dòng người và xe nườm nượp qua lại cứ tự hỏi: những con người này đi đâu, về đâu mà tuôn mãi như là chẳng ai về nhà cả, như là cái "nghiệp" trời đày phải đi.
ĐỖ KIM CUÔNGNhiều năm trôi qua tôi đã trở thành người đàn ông đứng tuổi. Có một mái ấm gia đình, vợ con hạnh phúc. Nhưng mỗi lần nghĩ về nàng, một người đàn bà chỉ kịp quen trên chuyến đò từ Huế ra Phong Điền, chia tay nàng để nhiều năm sau, tôi mới được gặp lại nàng trong một hoàn cảnh khác, tôi vẫn giữ nguyên một cảm giác hết sức lạ lùng. Một ý nghĩa luôn ám ảnh tôi khá kỳ quặc rằng: Tôi đã bị nàng hiểu lầm, là một chàng lính giải phóng “hám gái, dại khờ”... Bởi vì sau vụ việc ấy, chính tôi cũng rủa thầm mình là ngu ngốc.
NGUYỄN VIỆT HÀVọng đi vào núi. Tại sao phải đi vào núi thì Vọng mong manh biết, còn sẽ đi vào núi như thế nào thì anh không biết. Nắng của chiều ngần ngừ trên một đường mòn và đường mòn heo hút cỏ dại đến đây thì chia hai.
HÀ KHÁNH LINHGiáo sư tiến sĩ Hoàng Lập Xuân thường nói với các sinh viên của mình thuở còn ấu thơ bà tin những chuyện cổ tích là có thật, từ đó bà đã sống và hành động theo tinh thần cổ tích. Khi đã thành danh, bà thường ngẫm nghĩ đối chiếu mình với các nhân vật trong cổ tích. Nhiều người lấy làm ngạc nhiên khi thấy chuyện cổ tích đã đóng một vai trò quan trọng trong việc hình thành nhân cách của một con người như giáo sư tiến sĩ Hoàng Lập Xuân. Càng ngạc nhiên hơn, khi biết rằng những chuyện cổ tích bà được nghe kể khi còn nhỏ không phải do ông bà nội ngoại, không phải do cha mẹ...
HƯỚNG DƯƠNGTết đã gần đến rồi. Những ngày này mọi người chỉ nghĩ đến một việc là chơi gì trong ngày Tết? Trước đây, cuộc sống thiếu thốn thì Tết là dịp để ăn uống cho no say đầy đủ - Vậy mới gọi là ăn Tết. Còn giờ, mọi sự dinh dưỡng thừa mứa, đàn ông bụng phệ nhan nhản, đàn bà đi hút mỡ thường kỳ, bệnh béo phì của trẻ em gia tăng. Ăn uống là kẻ thù của con người. Vậy nên, Tết không còn là ăn Tết nữa mà là vui Tết, chơi tết.
PHẠM ĐÌNH TRỌNGChưa bao giờ Ngay có ý nghĩ rời Hà Nội đến sống ở vùng đất khác thế mà anh đã đột ngột đưa cái gia đình bé nhỏ không còn nguyên vẹn của anh đi vào thành phố phía Nam cách Hà Nội ngót hai ngàn cây số. Anh đi như chạy trốn để rồi càng ngày anh càng nhớ quay quắt nơi anh đã để lại cả một thời tuổi trẻ đẹp đẽ.
THU NGUYỆTTrắng và trắng. Muột thơm và tinh khiết. Mặt đất dường như đỏ và mịn hơn khi được trải mình ra đón nhận sự nương tựa dịu dàng của những cánh hoa sứ ấy. Tôi khẽ khàng nhặt một bông sứ nhỏ, không đưa lên mũi ngửi như thói thường mà trang trọng áp vào tai. Trong làn hương tràn ngập, tôi nghe vẳng tiếng chuông ngân đẫm mát. Ai đó ơi, hãy một lần thử xem, nhặt một bông sứ nhỏ sân chùa, nhè nhẹ áp vào tai, sẽ nghe thấy những âm thanh và làn hương kỳ diệu! Cái cảm giác lạ lùng mà tôi đoán chắc rằng ai đó sẽ bất ngờ thấy mình khác hẳn đi.
PHẠM THỊ ANH NGAVới tôi mạ không có công ơn mang nặng đẻ đau, nhưng mạ đã thực sự ban cho tôi sự sống: sau khi lần lượt sinh bốn người con gái đầu lòng, lần thứ năm chín tháng cưu mang và "vượt cạn mồ côi một mình" mạ đã sinh ra anh, người sau này sẽ là "một nửa" của đời tôi.
PHẠM THỊ XUÂNTừ ngày Hoạt được đề bạt lên phó giám đốc, Mùi bắt đầu tiến hành một cuộc cách mạng trong gia đình. Nhìn vào đâu, vào cái gì, Mùi cũng chưa thấy nó xứng đáng với địa vị mới của chồng. Ngôi nhà ba gian vừa xây cách đây không lâu, bây giờ nó đã trở nên lạc hậu trong mắt Mùi. Mùi nghĩ, giá như hồi ấy mà làm theo kiểu nhà hộp thì bây giờ có phải đã lên thêm được một tầng như một số người quanh đây không.
HƯƠNG LANTuấn nhìn đồng hồ, rồi lại đi lui, đi tới không biết là lần thứ bao nhiêu trong buổi sáng này trên hành lang của Tòa án nhân dân Thành phố. Vẫn còn 5 phút nữa mới đến giờ, nhưng Tuấn có cảm giác giận Hương, có lẽ cô ta không đến, cô ta muốn gây khó dễ cho mình... Tuấn thầm nghĩ và lòng anh hiện lên một chút đay nghiến với người phụ nữ đang còn là vợ anh trong vài tiếng đồng hồ nữa.
BÙI MINH QUỐCNgày hôm ấy là một ngày không có gì đặc biệt trong cuộc sống cực nhọc, buồn tẻ của giáo sư Lê Khương- một ông già ngót sáu mươi tuổi mà vẫn sống độc thân. Nhưng rồi có một sự đặc biệt đến với ông vào lúc gần nửa đêm. Sau khi rà sửa lại lần thứ ba mấy chục trang cuối tập bản thảo một công trình mới nhất của mình, giáo sư đặt lưng xuống giường ngủ thiếp đi. Và, như thường lệ, ông bắt đầu thấy chiêm bao.
DƯƠNG THÀNH VŨBuổi sớm maiSông thức dậyMột mìnhTrôi mải miết (René Char)
ĐOÀN BÍCH HỒNGBà lão ngồi bất động nơi cây cầu giơ một khúc gỗ khẳng khiu đỡ lấy sàn nhà. Trong lúc liếc nhìn bóng mình lao chao trong cái màu xanh rêu đùng đục của dòng sông đang gắng gỏi vài mét nước cuối cùng trước khi nhập vào lòng biển, bà cố ghi nhận cái thời khắc quan trọng mà bà cảm thấy nó đang đến gần.