Cho rằng chủ tịch xã đã xúc phạm “thần linh” nên người dân đòi “xử” chủ tịch xã để bảo vệ miếu cổ. Câu chuyện lạ này xảy ra tại xã Phú Thuận, huyện Phú Vang, tỉnh Thừa Thiên - Huế.
Mấy ngày nay, người dân phường Xuân An, xã Phú Thuận đang “cố thủ đánh phèn la” để bảo vệ miếu cổ khi xã có chủ trương phá miếu.
Theo tìm hiểu của phóng viên, ngôi miếu cổ được xây dựng cách đây hơn 300 năm về trước, là một công trình kiến trúc cổ có từ thời xa xưa, nay được tôn tạo lại, hàng năm người dân phường Xuân An đều tiến hành lễ tế rất lớn, trang nghiêm.
“Có người bị thần xử chết”
Ông Phạm Văn Đỗ, một bô lão của phường Xuân An, xã Phú Thuận kể lại: “Ngôi miếu cổ này linh thiêng lắm, hễ ai xúc phạm miếu là có người bị đau ốm triền miên, có người bị tai nạn, rùng rợn hơn có người bị thần xử phạt đến chết”.
Nói rồi ông Đỗ dẫn ra một số thanh niên trai tráng trong làng. Thanh niên này vì không tin là miếu linh thiêng dám nhậu trong miếu. Hôm trước nhậu, hôm sau nhiều thanh niên trong làng phát đau dữ dội, phải đi mời thầy cúng về đảo mấy đêm liền, thành kính lạy tạ tội khi đó mới được thần linh tha thứ. Và kể từ đó thanh niên trong làng không ai dám mạo phạm đến miếu cổ.
Ngoài ra, nhiều người vì dám xúc phạm đến thần linh, không nghe theo lời chỉ bảo của người đi trước trèo lên cây nghịch ngợm bị rớt xuống chết thảm.
Không đồng ý phá miếu
Ông Lương Lòn, 73 tuổi, cụm trưởng phường Xuân An bức xúc cho hay, khi biết xã có ý định phá miếu cổ, nhiều người dân trong cụm rất bất bình, bởi ngôi miếu này là miểu cổ rất linh thiêng tồn tại hơn 300 năm nay, được dân làng thờ phụng, cúng tế hàng năm.
“Dân làng chúng tôi sống yên, ở yên cũng nhờ ngài che chở, vậy mà chủ tịch xã lại mời dân lên họp để phá miếu mở đường vào khu du lịch của người Pháp, hành động này đi ngược lại với ý nguyện của bà con nhân dân chúng tôi, cả phường này không ai đồng ý bồi thường để phá miếu cả”, ông Lòn nói.
Theo ông Lòn, cả làng này đã nguyện rồi, nếu lãnh đạo xã một hai cứ khăng khăng đòi phá miếu thì dân làng chúng tôi sẽ cố thủ đánh phèng la cố thủ để cả dân làng cùng bảo vệ ngôi miếu cổ này. Nhiều thanh niên trong làng nói nếu chủ tịch phá miếu thì bọn nó sẽ “phá lại” chủ tịch xã.
Ông Hồ Văn Cẩn (74 tuổi, trú trong thôn Hòa Duân) bày tỏ bức xúc:“Chính quyền “chụp mũ”, bảo chúng tôi chống đối. Nhưng việc phá thành, phá miếu cổ của địa phương, chúng tôi nhất quyết không đồng ý. Trên 500 trăm hộ dân, gần 1.000 người từ 18 tuổi trở lên đều nhất trí đồng lòng bảo vệ ngôi miếu cổ đến cùng. Nếu chính quyền địa phương vẫn nhất quyết phá ngôi miếu, chúng tôi đành đánh phèng la, tập họp người dân đến ngôi miếu để …trấn thủ. Quyết không để một tấc đất, một ngọn cây, cọng cỏ nơi ngôi miếu bị xâm phạm”.
Cùng bức xúc với cụm trưởng, ông Hồ Tỵ, 74 tuổi, Trưởng phường Xuân An, cho biết: “Khi nghe xã có chủ trương mở rộng đường này, phải phá một phần miếu cổ ai cũng thấy xót xa, bàng hoàng. Bởi vì đây là ngôi miếu cổ của dân làng, nhưng khi làm dự án mở đường, xã không họp dân mà chỉ mời tôi với ông cụm trưởng là không hợp tình, nên khi dân làng biết họ rất phẫn nộ, bởi từ lâu dân ở đây đã biết miếu cổ này rất linh thiêng, đã có người xúc phạm bị thần linh xử phạt đau đớn, quằn quại, có người bị chết...
Mở rộng đường là để phục vụ bà con
Đem những bức xúc này lên bàn chủ tịch xã, ông Nguyễn Văn Chường, chủ tịch xã Phú Thuận, huyện Phú Vang lý giải: “Việc mở đường là làm lợi cho dân đi lại thuận tiện, tránh tai nạn giao thông, chúng tôi biết khi đụng đến di tích tâm linh bà con sẽ phản ứng, nhưng đây là chủ trương xây dựng, giải phóng mặt bằng để xây dựng nông thôn mới. Nếu bà con phản ứng thì phải vận động để dân hiểu ý nghĩa lợi ích của việc mở đường”.
Tuy nhiên, khi phóng viên đặt câu hỏi: “Phía cuối đường, địa phương đã giao đất cho dự án người Pháp, và họ đã xây tường rào chặn đường dân ra biển thì xã mở đường cho ai đi? Ông Chường không trả lời.
Lối kiến trúc độc đáo thuộc hệ phái thevarada (Nam tông) tạo cho chùa Thiền Lâm một nét đẹp khác biệt so với các cổ tự đất cố đô.
Cố đô Huế bây giờ không còn trầm mặc, phong cảnh về đêm thật quyến rũ bởi việc chiếu sáng nghệ thuật cầu Trường Tiền.
Sáng 10-3, Sở VHTT&DL tỉnh Thừa Thiên- Huế phối hợp với UBND huyện A Lưới đã tổ chức lễ hội Ariêu Car_một trong những lễ hội văn hóa truyền thống lớn với sự tham gia đông đảo cộng đồng người dân tộc thiểu số Pa Cô, Tà Ôi, Cơ Tu, Pa Hy đang sinh sống ở địa bàn vùng cao huyện A Lưới .
Nhà vườn An Hiên, phủ thờ Công chúa Ngọc Sơn, Xuân Viên Tiểu Cung... là những nhà vườn đẹp bậc nhất xứ Huế. Hệ thống kiến trúc dân gian này là một điểm nhấn trong khám phá nét đẹp văn hóa Cố đô.
Lễ hội A riêu Car là dịp để các dân tộc hội tụ, thể hiện tinh thần đoàn kết, tính cộng đồng, bảo tồn và phát huy bản sắc văn hóa truyền thống.
Là món ăn có cái tên khiến nhiều người phải ngẩn ra vì nghe quá lạ, canh chột nưa chinh phục thực khách bởi hương vị đậm chất quê và cái tình của người dân Huế.
SHO - Sáng ngày 21/2 (14 Tháng Giêng năm Bính Thân), Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế đã tổ chức chuyến đi Viếng mộ thi nhân tại các nghĩa trang trên địa bàn thành phố Huế tưởng nhớ các văn nghệ sĩ đã khuất . Đây là năm thứ tám văn nghệ sĩ Cố đô Huế tổ chức đi viếng mộ thi nhân vào dịp Tết Nguyên tiêu.
Không biết có tự bao giờ mà hoa tre là lễ vật không thể thiếu trong lễ "cúng bổn mạng" đầu năm của mỗi gia đình xứ Huế. Nội tôi kể rằng: Thuở xưa khi chưa có "ông tổ" khai sinh ra loại hoa tre thì người ta "cúng bổn mạng" bằng hoa thọ. Hoa thọ mang ý nghĩa trường tồn, cầu mong được sống lâu để sum vầy cùng con cháu.
Là kinh đô xưa cổ còn được lưu giữ gần như toàn vẹn nhất cho đến bây giờ, Tết ở Huế tượng trưng cho sợi dây liên kết giữa quá khứ và hiện tại.
Cặp rắn này chỉ xuất hiện tại chùa vào các ngày sóc vọng (các ngày 1, 15, 30 hàng tháng) và trú lại qua đêm trong hang cây da cổ thụ rồi lặng lẽ bỏ đi. Thấy chuyện lạ, một số người cho rằng đây là đôi rắn “có chân tu” nên mới về chùa để “nghe giảng giải kinh Phật”...
Bấy lâu nay, nhiều người dân, du khách vẫn thường nhắc đến con rùa khổng lồ thi thoảng xuất hiện trên dòng sông Hương, đoạn trước mặt điện Hòn Chén (thuộc thôn Ngọc Hồ, phường Hương Hồ, thị xã Hương Trà, Thừa Thiên – Huế). Người dân địa phương gọi đó là “rùa thần”.
Có thể nói, trong số hàng trăm sản phẩm bằng tre của các nghệ nhân làng Bao La (xã Quảng Phú, huyện Quảng Điền, Thừa Thiên - Huế) tạo nên, chúng tôi ấn tượng nhất là đèn lồng các loại. Từ đèn ú, đèn lục giác, bát giác… Tuy khác nhau về mẫu mã, hình dáng nhưng tất cả đều chan chứa tâm tình, gửi gắm “cái hồn” của làng nghề nơi đây.
Bên cạnh lớp nghệ nhân "vàng", lớp những nghệ sỹ "măng non" - nghệ sỹ trẻ là thế hệ mới sẽ đồng hành cùng nghệ thuật Ca Huế trên con đường phát huy giá trị di sản này ra cộng đồng, tiến tới hội nhập di sản quốc tế. Do đó, việc làm sao để truyền lại vẹn nguyên bản sắc, đúng cái "chất" của Ca Huế cho lớp nghệ sỹ trẻ kế tục cũng đang là vấn đề được các ban, ngành quan tâm.
Chuyên đề trọng điểm của số báo này, dành nhiều trang về Hoàng Phủ Ngọc Tường - nhà văn, nhà văn hóa Huế. Những trang văn của ông, như chiếc đũa thần, thức dậy những vỉa tầng văn hóa Huế. Một điều khác, ông cùng bạn bè thuở ấy, với một hệ mỹ cảm khác biệt, đã tạc vào văn nghệ Huế, Việt Nam những giá trị trường cửu.
Với những giá trị mà cổ vật cung đình Huế vốn có, và với “quê hương” nó được sinh ra, cố đô Huế xứng đáng đón nhận lại những cổ vật quan trọng một thời của cha ông.
Với những giá trị mà cổ vật cung đình Huế vốn có, và với “quê hương” nó được sinh ra, cố đô Huế xứng đáng đón nhận lại những cổ vật quan trọng một thời của cha ông.
Tại Huế, toàn bộ các ấn quý bằng vàng, bạc, ngọc hay còn gọi là Kim Ngọc Bảo Tỷ đến nay không còn một chiếc nào. Có lẽ thật sự đây là điều đáng tiếc nhất khi xuất xứ những chiếc ấn quý đó đều từ Huế mà ra.
Những biến cố của lịch sử đã khiến cho một lượng cổ vật lớn và quý hiếm đã “biến mất” khỏi cố đô Huế. Hãy cùng lật lại những điểm mốc ấy.
Triều đại phong kiến vua Nguyễn cuối cùng tại Huế đã trải qua với bao biến cố lịch sử. Hàng vạn cổ vật quý hiếm đi cùng triều đại này hiện đã mất mát quá nhiều, không còn “ở lại” được trên mảnh đất nó đã từng tồn tại.
Hai đồng tiền cổ quý hiếm là loại tiền dùng để ban thưởng chứ không dùng để trao đổi, mua bán có tên là “Gia Long thông bảo” và “Minh Mạng thông bảo” với kích thước rất lớn vừa được một người dân ở Quảng Bình lần đầu phát hiện.