Bồng bềnh lắc lư lắc lư những cặp vú rời đỉnh núi cao bồng bềnh trôi về biển chỉ còn những ngôi sao bá vai vào thăm thẳm chỉ còn một khoảng đêm một dệ cỏ những nụ hôn linh tinh bám đầy quần áo những hơi thở bị ngắt quãng những lẩm nhẩm nguyện cầu trong ký ức chúng mình trải đệm giường những vệt lân tinh lót đầy tiếng dế cỏ sương đêm tiếng đất rã rời đó là mùa xuân sao, mùa dại khờ mùa dâng hiến sao những mạch máu chật căng rầng rậc chảy và xa xa sóng biển như những cái phất tay hững hờ xa xa những người quay lưng lại chúng ta như trái đất quay nửa mặt vào bóng tối bồng bềnh mây trôi qua cổ họng chúng mình biết sẽ đến lúc mình tan loãng như mây đến lúc mình hoá mưa rây 9 - 12 - 2000 Gieo bóng mặt trời gieo những cái bóng xếp lớp như lá khô cái bóng tôi cuốn về đâu cùng ngọn gió cái bóng trò chuyện một mình đêm mong manh bóng tôi lang thang cầm tay đêm cầm tay gió mơ về một cọng cỏ một ngôi sao cái bóng tôi gieo xuống một vùng im lặng 2 - 2001 Không đề đi qua cánh đồng dại dột hái những bông cỏ ngây thơ còn sót lại tôi cứ như dòng sông lơ mơ mùa giêng hai chảy mà không chảy tôi đã ăn vào nắng ăn vào mưa ăn những tiếng kêu dài của ruộng đồng nghèo khổ của những dấu chân thô tháp dẫm vào ký ức dẫm cả vào giấc mơ làm sao có tương lai khi những dấu chân này bị xoá nhanh sau một click chiều cuối năm 24 tháng Chạp Canh Thìn Không đề tôi như đất đai buồn nắm chặt lại những giọt nước mình đang mất những khoảng xanh mình chưng cất thoảng mùi rượu lá lúa tôi như đụn cỏ cuối mùa khô chờ từng cú lăn mình đám mây hay con chó nhỏ tôi như cánh đồng sau vụ gặt trơ cuống rạ chĩa lên trời những bơ vơ tôi như vệt nứt đất không soi rõ chiều sâu giọt nước mắt của người bước lùi cắm từng dảnh mạ bước lùi suốt đời tôi không thể bay lên khi những người ấy cắm chặt chân xuống bùn khi bầu trời của họ là những tấm tôn rách 29 - 12 - 2000 Vườn nhà cô đặc những quả ổi chín dần trong mắt má buổi chiều lăn qua đám mây mắt má nhìn con thơm ổi chín nhiều năm khuất sau lãng quên cây ổi nhà ta không còn không còn cây vú sữa những mùa quả con về ngồi trên thành giếng vườn nhà ta cô đặc tay con chạm mùi thơm ngọt hai mươi năm trước tay con chạm mong manh mắt má nhìn con mắt lá. THANH THẢO (nguồn: TCSH số 146 - 04 - 2001) |
LÊ BÁ DUYBiết bao ca khúc để đờiMênh mông một cõi đất trời cưu mang
PHẠM BÁ NHƠNĐôi chân bước giữa phố người nắng nhạtChợt nhiên nghe giọng thác đỗ quyên xưaThuở ta đến em cũng vừa mới đếnMưa đầu mùa rớt xuống hạt lưa thưa
NGUYỄN TIẾN CHỦNGBồng con đứng tự bao giờMà thành tượng đá Vọng Phu thế này?
THIỆP ĐÁNGĐiệu slow ru ngủ những ghềnh đáSự êm dịu chậm rãi của sóng biểnVà những chiếc hài thuyền lửng lơNhư không biết về đâu
TÔN PHONGLam lũ đôi taycày xới cánh đồng mộng mịgieo gặt rong rêu
NGUYỄN HỮU QUÝMưanhư đã từng mưatrên ngực em.
TRẦN HỮU LỤC...Làng xưa chớp loè đèn xanh, đèn đỏCồn cát ơi! Nhớ quá một mảnh trăng quê...
NGUYỄN ĐÔNG NHẬTMây bay điCó tiếng động gọi về ngày đã mất.
LÊ ANH DŨNG...Áo dài em nền nã dịu dàngrơi hết kiếm anh hùng Lương Sơn Bạc...
DZIỆP THẢO MINH DZƯƠNG Tặng MẹNgồi nép vào mãi phía trongNgười hay dấu hỏi mà cong thế này
ĐOÀN LAMcòn đâu áolụa xênh xangrêuxanh đền các lầu vàng hiênmưa
Rồi một ngày bước giang hồ chợt mỏiTa bỗng thèm một góc ấm, bỏ cuộc chơi,Nơi ta về sẽ chẳng còn ai ở đó,Lối đã rêu, buồng đã quạnh hơi người...
Nhảy múa bên triền sôngCác em có nghe thấyỞ nơi nào, cá quẫy mơ hồỞ nơi nào, đất đang lởỞ rất xa thế giới con người?
LTS: Trại sáng tác Văn học Nghệ thuật của Ủy ban toàn quốc Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam tại Cố đô thơ mộng đã bế mạc cách nay hơn 1 tháng. Trong ký ức của Huế bây giờ là một khoảng trống mênh mang tình mà “loài - thi - sĩ” đã giăng mắc như những dấu lặng không thể mờ phai trên hình hài từng nẻo phố… Sông Hương trân trọng giới thiệu chùm thơ rút từ hơn 100 tác phẩm ở Trại viết Cố Đô.
Có thể ngày mai cỏ sẽ mọc đều hơnDưới bước chân mình anh sẽ nghe nhịp đời tan chảyEm định cư trong những ký ức thời gian nhập nhòe mùa phượng đỏMột góc Huế bình yên Thiên Mụ nắng chan vàng
Người gieo mùa thu trong thành phố bỏ đi rồibỏ hoang công viênbỏ hoang những con đường thông thốcbỗng thấy lạ những mặt người, lạ trời, lạ đấtcòn mỗi ngọn heo may bạn cũ dẫn đường
...Trăng non hé cửaCuội lẻn thăm nhàMây ôm chăn cưới, ru giấc CuộiVà...
Có những mùa hè không nắngvà mùa thu không trăngthời gian đi trên những lối mòn không thể thấy.
Thời mặt đất thiếu mênh môngCá nhân lang bạt chân trầnChạy tích cực trong mọi hình thức
Ta đã sống, và ta còn sốngCháy hết mình vì phẩm giá kiếp ngườiTa đã trải vô vàn cay đắngNên bây giờ đời càng đẹp gấp đôi