Leo lên dốc cao dựng đứng, lội qua suối sâu vắt búng đầy dưới đôi dép cao su… chúng tôi theo lực lượng tuần tra song phương của Đồn Biên phòng Cửa khẩu A Đớt, huyện A Lưới (Thừa Thiên - Huế) và lực lượng bảo vệ biên giới tỉnh Xê Kông từ tờ mờ sáng tới xế trưa mới chạm chân đến đỉnh núi Trường Sơn hùng vĩ…
Từ địa bàn đóng quân
Giáp với Sê Kông và Salavan của nước CHDCND Lào, huyện A Lưới là nhân chứng lịch sử của nhiều câu chuyện cảm động giữa đất nước Triệu Voi và đất nước Tiên Rồng.
Vượt qua nhiều con đèo khá hiểm trở, đi qua những làn sương mù dày đặc như rẽ vào mây, Đồn Biên phòng A Đớt mới hiện ra đập vào mắt chúng tôi, vững chãi tựa vào lưng núi. Đồn có nhiệm vụ bảo vệ đường biên giới dài 18km và 10 cột mốc chủ quyền, đây cũng là đơn vị đã sớm làm xong dự án phân giới, tăng dày và đặt cột mốc chủ quyền. Những phiến đá hoa cương làm nên cột mốc, chôn chặt vào đất sẽ như người chỉ đường cho con cháu hai nước đời đời sau có thể biết được chỗ nào là đất bạn, chỗ nào là đất ta. Các hoạt động tuần tra, canh gác - một trong những trọng trách – luôn được hoàn thành xuất sắc.
Trong 5 năm qua, từ khi Đồn đóng tại xã Hương Lâm chuyển về A Đớt, hàng ngàn cuộc tuần tra đơn phương và song phương đã góp phần ổn định an ninh trật tự biên giới. Ngoài ra, tại Cửa khẩu A Đớt, các cuộc giao thương thăm thân của đồng bào hai nước diễn ra nhộn nhịp, việc kiểm tra của lực lượng biên phòng cửa khẩu nghiêm ngặt nhưng nhanh chóng, hiệu quả. Nhờ vậy, sự di dịch cư tự do cùng các nạn xâm canh, xâm cư, kết hôn trái pháp luật qua biên giới,… đã dần được đẩy lùi. Theo thống kê, trong hai năm trên địa bàn chỉ để xảy ra 13 vụ/25 đối tượng vi phạm quy chế, giảm hẳn so với những năm trước.
Bộ đội Đồn Biên phòng A Đớt còn tham gia vào công cuộc làm nông thôn mới hăng hái và đầy nhiệt huyết. Cảm động nhất là phong trào “Ngày về thôn bản”, mỗi tuần các chiến sỹ lại dành ít thời gian của mình về nhà dân: khi thì các anh quân y về làm sạch nhà cửa, vườn tược cho đồng bào, lúc lại là kỹ sư nông nghiệp quân hàm xanh về giúp bà con làm lúa nước sao cho chắc hạt. Các anh về tới đâu, A Đớt mang diện mạo mới tới đó. Những ngôi nhà tình nghĩa được xây dựng trước mùa bão lũ được trao cho các gia đình có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn, góp một tay trong cuộc “đấu tranh” xóa nhà tạm của địa phương.
Đến nghĩa tình với nước bạn
Chỉ 10 cây số từ Đồn Biên phòng Cửa khẩu A Đớt đến bản KaLô thuộc huyện Kà Lừm, tỉnh Sê Kông nhưng chúng tôi đã khá chật vật để qua được đoạn đường thâm u, hẻo lánh với nhiều suối, dốc, những khúc cua ngoặt.
Thượng tá Đồng Xuân Quỳnh - Trưởng đồn nhớ lại: “5 năm trước xe không thể chạy tới như thế này đâu nhé. Sang được Ka Lô phải đi bộ cả ngày trời. Giờ gọi là đường thì không phải, nhưng đã có lối để đi”. Có nhiều khi tưởng như chiếc xe đang sắp sửa rơi xuống vực nhưng lại thở phào nhờ cả vào tay lái rất cừ của anh tài xế. “Ka Lô đây rồi” - một chiến sỹ đi cùng đoàn với vai trò là thông dịch viên nói như reo.
Dưới những mái nhà sàn khá chắc chắn, rất nhiều người dân Ka Lô ùa ra đón chúng tôi. Họ tay bắt mặt mừng với Đồn trưởng Đồn Biên phòng Cửa khẩu A Đớt, ôm xiết nhau thân tình như anh em lâu ngày gặp lại. Ông Son - Trưởng bản Ka Lô cho biết: Trước đây, Ka Lô còn sống đời sống du mục, người dân chỉ biết kiếm cái rau rừng, nước sông ăn qua ngày, không ai nghĩ đến một ngày được nhìn thấy Ka Lô khởi sắc như bây giờ.
Chính Thượng tá Đồng Xuân Quỳnh là người đã cõng từng tấm tôn lợp nhà cho dân Ka Lô, chỉ đạo anh em góp công vào công trình đầy ắp nghĩa tình Việt - Lào mà không thể diễn tả bằng ngôn từ như xây một trường học và xây một cây cầu với vốn hỗ trợ 7 tỷ đồng không hoàn lại, bắc qua sông Trôn nối liền xã A Đớt và bản Ka Lô.
Cũng nơi đây, người dân Ka Lô thường được quân y sang khám chữa bệnh khi có dịch, bệnh; dạy cho nghề dệt dèng truyền thống để có kế mưu sinh lâu dài. Dường như một Ka Lô nghèo nàn, lạc lậu đang dần “thay da đổi thịt”. Và Đồn Biên phòng A Đớt chính là đơn vị đã luôn sẵn sàng mang gạo, thuốc sang cho người dân. Đường điện đã mọc lên, nhà nhà đã sắm sửa cái ti vi, bóng đèn đợi đêm bừng sáng như ngày - những điều rất đỗi bình thường nhưng đã từng là ước mơ của dân Ka Lô 5 năm trước.
Theo Báo Pháp Luât
Sau bao thăng trầm của cuộc sống, tranh làng Sình xứ Huế có lúc tưởng chừng đã bị xóa sổ... Nhưng may mắn vẫn còn một người đau đáu với nghề làm tranh - Nghệ nhân Kỳ Hữu Phước. Ông đã gìn giữ và phục sinh nghề truyền thống có tuổi đời gần 500 năm.
Tình cờ, chúng tôi được chứng kiến trọn lễ A Riêu Piing của người Pakô ở xã Hồng Trung, huyện A Lưới, tỉnh Thừa Thiên-Huế. Đây là lễ hội lớn nhất của người Pakô, được tổ chức 5 năm, thậm chí 10 năm một lần.
Trong dịp ghé thăm Huế đầu năm 2014, họa sĩ Nguyễn Đại Giang, cha đẻ trường phái upsidedownism - đảo ngược (Từ đảo nghịch cuộc đời đến đảo nghịch hội họa, Tuổi Trẻ ngày 15-2-2009), đã có buổi vẽ tranh thú vị tại gác Trịnh - căn gác nơi Trịnh Công Sơn sống thời trai trẻ ở Huế.
Điện Long An - Bảo tàng cổ vật cung đình Huế và những gì chứa đựng bên trong thực sự là một di sản quý báu.
Trong nghề đúc đồng, việc tạo mẫu có tính quyết định về nghệ thuật trong một tác phẩm. Là thế hệ thứ mười trong một gia đình có truyền thống làm nghề đúc đồng ở làng Dương Xuân xưa, nghệ nhân Nguyễn Văn Viện được tôn vinh là người thợ tài hoa, bởi khó có thể tìm thấy ở làng đúc đồng Huế người thứ hai có kĩ thuật điêu luyện và sức sáng tạo không ngừng như ông…
Ngày 8-1, Ban Thường trực Ủy ban MTTQ Việt Nam tỉnh Thừa Thiên - Huế tổ chức buổi tọa đàm kỷ niệm 100 năm Ngày sinh Giáo sư Tôn Thất Dương Kỵ, nguyên Bí thư Ðảng đoàn, Tổng Thư ký Liên minh các lực lượng dân tộc, dân chủ và hòa bình Việt Nam, Ủy viên Ban Thư ký Ủy ban T.Ư MTTQ Việt Nam, nhà trí thức yêu nước, người cộng sản kiên trung, người con ưu tú của quê hương Thừa Thiên - Huế.
Ngựa là con vật được sử dụng nhiều trong các cuộc chiến tranh thời cổ. Hình ảnh ngựa gắn liền với lịch sử hình thành và phát triển của nhiều dân tộc, gắn liền với các võ tướng trên nhiều trận chiến.
Mỗi lần đi ngang cầu Ca Cút đều có cái cảm giác “trời đất bao la, chìm đắm trong ta” cho dù buổi sáng, buổi chiều hay có khi về đêm. Cuối năm, khi ngọn giáo đông bắc còn căm căm, cảm giác đó chừng se sắt hơn...
Món xôi ống tưởng chừng như đơn giản này lại chứa đựng trong nó tất cả tinh hoa miền núi.
Được Bộ VH-TT (nay là Bộ VH,TT&DL) công nhận là Di tích lịch sử - văn hóa cấp Quốc gia từ năm 1991, nhưng suốt nhiều năm qua, di tích Tuy Lý Vương nằm ở phường Đúc, TP Huế, bị nhiều hộ dân xâm hại một cách nghiêm trọng. Mặc dù các cơ quan chức năng tỉnh Thừa Thiên - Huế đã vào cuộc, tuy nhiên, do cách xử lý “nửa vời”, thiếu cương quyết nên đến nay, khu di tích này vẫn ở trong tình trạng “kêu cứu” từng ngày...
Ngược lên thượng nguồn sông Hương vào một ngày đầu năm 2014, chúng tôi đến thăm cụ ông Nguyễn Lô (82 tuổi), ở thôn Kim Ngọc, xã Hương Thọ, thị xã Hương Trà, Thừa Thiên - Huế, trong một căn chòi tạm bên cạnh lăng chúa Nguyễn Phúc Thái (Vị chúa thứ 5 của triều Nguyễn). Gần 40 năm qua, ông lão đã một thân một mình chống lại những kẻ đào trộm mộ để bảo vệ lăng chúa Nguyễn được vẹn toàn; đồng thời cũng khai hoang đất đồi phát triển kinh tế gia đình…
Kế Môn (Điền Môn, Phong Điền, TT- Huế) là quê hương của hàng ngàn người giàu có trên cả nước và thế giới. Bởi là quê quán của nhiều người giàu nên Kế Môn sở hữu lắm chuyện đặc biệt.
Năm 2010, tôi được về dự đêm thơ Quê Mẹ của nhà thơ Tố Hữu tổ chức tại TP Huế - quê mẹ của ông và có dịp được về thăm quê ông, một làng nhỏ bên dòng sông Bồ trong xanh. Thật thú vị vì đây cũng chính là quê hương của Đại tướng Nguyễn Chí Thanh - Nguyên ủy viên Bộ Chính trị, Chủ nhiệm Tổng cục chính trị Quân đội nhân dân Việt Nam, nguyên Chính ủy Quân giải phóng miền Nam.
Những ngôi nhà vườn, nhà rường cổ ở Huế không chỉ có giá trị về mặt di sản kiến trúc mà còn thể hiện một cách sống động và chân thực nhất về đời sống của người Huế xưa. Nhưng vì nhiều lý do: tốc độ đô thị hóa diễn ra nhanh chóng, người dân thiếu tiền trong việc trùng tu bảo tồn …mà giờ đây, những ngôi nhà cổ nguyên bản đặc trưng xứ Huế đang mai một dần.
Ðồng chí Nguyễn Chí Thanh sinh ngày 1-1-1914, tên thật là Nguyễn Vịnh, là một nhà lãnh đạo Ðảng, Nhà nước, Quân đội kiệt xuất; nhà chính trị, quân sự mưu lược, tài trí, dũng cảm, kiên quyết; một người con ưu tú của quê hương Thừa Thiên - Huế. Ðồng chí đã cống hiến cả cuộc đời mình cho sự nghiệp cách mạng vẻ vang của Ðảng, của dân tộc.
Từ một địa phương không có bệnh viện tuyến tỉnh, mọi hoạt động trong lĩnh vực y tế chuyên sâu chủ yếu dựa vào Bệnh viện Trung ương Huế là chính nên thường xuyên gây ra vấn đề quá tải. Để khắc phục tình trạng trên, thời gian qua, tỉnh Thừa Thiên Huế đã tập trung nhiều nguồn lực để xây mới 03 bệnh viện đa khoa tuyến tỉnh. Đến nay, sau thời gian ngắn đi vào hoạt động, các bệnh viện này đã làm rất tốt công tác khám chữa bệnh, thu hút ngày càng nhiều bệnh nhân đến khám và điều trị.
Múa bao giờ cũng gắn kết với âm nhạc (nhạc đàn và nhạc hát), vì thế, người ta thường gọi tên là “Múa hát cung đình”. Múa hát cung đình của vua chúa Việt Nam không giống như hình thức vũ hội phương Tây. Nó chủ yếu phục vụ cho vua chúa, lễ lạc trong triều đình, mang hình thức lễ nghi phong kiến vương triều.
Hội đồng chung khảo Giải thưởng Văn học Nghệ thuật Cố đô lần thứ V đã lựa chọn được 40 tác phẩm, công trình (trong tổng số 45 tác phẩm, công trình do Hội đồng sơ khảo giới thiệu vào xét vòng chung khảo) đề nghị Chủ tịch UBND tỉnh trao giải thưởng A, B, C.
Bác sĩ Trương Thìn sinh năm 1940 tại Thừa Thiên Huế . Từ năm 1961 ông là sinh viên Trường đại học Y khoa Sài Gòn .Ông học giỏi, nhiệt tình tham gia phong trào học sinh, sinh viên yêu nước, là trưởng đoàn văn nghệ sinh viên học sinh Sài Gòn trong phong trào đấu tranh “Hát cho dân tôi nghe” những năm trước giải phóng.
Với người Tà Ôi ở miền rẻo cao A Lưới (tỉnh Thừa Thiên - Huế), từ xa xưa, những chuỗi mã não là biểu tượng của quyền lực, sự giàu có, sang trọng và có địa vị trong cộng đồng.