Suối nhỏ và vũng nước

15:42 30/07/2008
HỒNG NHUTruyện ngắn  Từ trong nguồn sâu, Suối Nhỏ cần cù len lỏi qua những gốc cây, những hòn đá.

Vừa đi Suối Nhỏ vừa giục giã, thiết tha gọi :
 - Các bạn ơi. Hãy cùng tôi! Chúng mình hòa nhập lại. Hãy cùng nhau, các bạn ơi!
 Các lạch nước nấp lẫn bên rìa đất lầy, ẩn kín trong tầng rễ mục, nằm sâu dưới lớp đá dày nghe lời Suối Nhỏ như bừng tỉnh giấc, vội vàng nhổm dậy, róc rách nhập bọn, lên đường.
 Qua ba tầng núi cổ, vượt năm cánh rừng già, Suối Nhỏ đã trở thành Suối Lớn, sức lực, mải miết băng đi. Suối Lớn càng chảy càng rộn rã, càng ào ạt. Nắng quàng  lên mình Suối Lớn một bộ cánh lóng lánh. Gió thổi vào hồn Suối Lớn một điệu nhạc ngân nga.
 Cho đến một hôm. Bấy giờ Suối Lớn sắp lao qua chín bậc dốc đá. Một cây Núc Nác bên đường có cái tán xòa rộng êm mát cả một vùng, nhìn Suối Lớn chặc lưỡi:
 - Chao, làm chi mà cực nhọc liên miên vậy Suối? Hãy vào đây nghỉ xả hơi một  chút đã nào. Ở đây mát lắm tĩnh mịch lắm! Đi đâu mà vội?
 Suối Lớn vẫn chảy không ngừng:
 - Cám ơn, chúng tôi không thể dừng được; đường chúng tôi còn dài lắm!
 Suối nghĩ bụng: "Gần đến chín bậc dốc đá rồi. Phải cố gắng mới gọi là Thác Cao. Và khi đổ xuống đồng bằng mình mới trở thành Sông Mênh Mông. Bấy giờ chắc chắn nhằm hướng xuôi về Biển Cả Bao La.
 Nghĩ vậy, Suối Lớn trườn hết chiều dài đi qua bóng cây, đi qua những lời rủ rê không phải là không hấp dẫn của Núc Nác. Một luồng nước không chịu nổi sức cám dỗ, tách dòng lách vào gốc Núc Nác.
 - Nghỉ một chút ta sẽ chảy tiếp nối vào dòng sau, chả sao cả. Ta vẫn là Suối, và sẽ là Thác, và sẽ là Sông. Đâu vẫn vào đấy...
 Núc Nác đon đả, liến thoắng :
 - Rất hân hạnh... mời em vào... rất hân hạnh! Vào quá trong này một chút. Đấy, chỗ ấy, xin mời, xin em cứ tự nhiên...
 Luồng Nước theo tay chỉ của Núc Nác, chảy vòng ra phía sau, cuộn tròn vào giữa các bờ đá.Ôi thỏa mái quá, mê ly quá!
 Trong khi đó, Suối Lớn vẫn chảy qua.
 Luồng Nước bây giờ có thể gọi là Vũng Nước, nghĩ bụng : "Còn kịp chán. Ta sẽ chảy tiếp vào phần đuôi. Chao! Cái chỗ này mới tuyệt làm sao! Giá mà chợp mắt được một lát nhỉ?"
 Núc Nác biết ý, lên tiếng:
 - Cứ chợp mắt đi. Chị sẽ gọi!
 - Ừ nhé!
 Tiếng rào rào đổ dài của Suối Lớn nhòa dần, nhòa dần, xa xa. Bừng mắt dậy, Luồng Nước bây giờ đã thực sự thành Vũng Nước thấy mình nằm chơ vơ bên gốc cây. Suối Lớn đã đi qua tự bao giờ.
 Núc Nác dỗ dành:
 - Thôi em ơi, ở lại đây có sao đâu! Ở lại làm cái gương soi ngày ngày cho chị chải tóc, chị sửa mày. Mát lắm, nhàn lắm em ạ!
 Vũng Nước tức đến phát khóc nhưng không có cách gì hơn, đành phải làm cái việc mà Núc Nác đã mưu mô bày ra.
 Vả lại, giờ đây nó có muốn chảy đi cũng không được nữa rồi! Nó là Vũng, nó chỉ mỗi ngày một khô đi trong nắng gió mà thôi...
 4-2001
 
  H.N

(nguồn: TCSH số 156 - 02 - 2002)

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
  • Trúc Thông - Quang Huy - Tuyết Nhung

  • Tuyết Nhung - Hương Giang - Thiệp Đáng

  • Cháu Hoàng Dạ Thi, sinh năm 1977. Những bài thơ của cháu do mẹ cháu ghi lại và đặt đầu đề. Xin giới thiệu một chùm thơ của cháu.

  • PHAN THỊ THANH NHÀNDÁN TEM

  • NGUYỄN ĐỨC TÙNGTôi mê ăn kem nhưng không được phép.

  • LTS: Là một nhạc sĩ gần như cả đời dành cho tâm hồn trẻ thơ, ngoài hàng trăm ca khúc, gần đây, Mai Xuân Hòa còn viết nhạc cảnh "Huyền thoại về anh Ngự Bình và Hương Giang" cho thiếu nhi.

  • VŨ LÊ THẢO CHI     Kính tặng thầy Vĩnh BáMười lăm tuổi, con tin rằng Bụt chỉ có ở trong chuyện cổ tích mẹ kể ngày xưa. Mười sáu tuổi con chợt nhận ra Bụt đang ở trước mắt mình...

  • Văn Lợi - Hải Vân - Trần Phương Trà - Tôn Nữ Như Ngân

  • HẢI VÂNSau một tuần trời lụt to, những ánh nắng yếu ớt chiếu xuống mọi vật, bừng lên một chút ấm cho mọi người. Rồi chiều xuống và bầu trời chìm vào bóng đêm, để rồi sáng hôm sau, một ngày mới bắt đầu.

  • Nguyễn Văn Phương - Phương Ly - Nguyễn Loan - Hoàng Hạ Miên

  • Giáng sinh 2009, Khách sạn Celadon Huế đã tổ chức cuộc thi vẽ tranh dành cho trẻ em thiệt thòi ở Trung tâm Thủy Xuân - Huế.

  • Nguyễn Trương Khánh Thi - Hồng Nhung

  • HẢI VÂNKhi tôi chào đời, Huế đã là một thành phố cổ kính xinh đẹp, với sông Hương, núi Ngự, với điện ngọc đền rồng, với lăng tẩm chùa chiền... Tất cả như tắm mát hồn người.

  • Phương Ly - Nguyễn Thị Thanh Viên

  • Người xưa có câu "Một đời người hai thời con nít". Nghĩa là người ta, khi tuổi về già, ai cũng phải (hoặc cũng được) "hoàn đồng" như thời con trẻ. Có lẽ yếu tố đặc trưng làm nên sự "đồng dạng nhân cách" phía hai đầu của một đời người là chất Anima cổ tích. Khi một nhà văn dành cả đời để viết và viết được truyện cổ tích cho trẻ con thì tâm hồn của họ hẳn nhiên không chỉ hai thời mà cả đời là "con nít". Nếu không có chất con nít ấy trong mình, trong chủ thể sáng tạo thì cảm xúc sẽ giả, giọng điệu sẽ già, sự viết sẽ trở nên kệch cỡm như kiểu "cưa sừng làm nghé".

  • HỒ BÍCHDưới gầm cầu phía chợ Trời có một cô bé độ tuổi niên thiếu, mặt đẹp như hoa nhưng bị tật nguyền đến trú ngụ ở đấy từ bao giờ. Nó bị bại liệt một chân nên không đi lại được mà phải bò hoặc lết. Có lẽ do vậy mà người ta thường gọi nó là Bé Lết.

  • Nguyễn Thành Ly - Cẩm Phương - Nguyễn Loan - Trần Tuấn

  • CAO THỊ THÚY HẰNGTrên một cành dẻ cao ở trong khu rừng nọ có một cái tổ chim nho nhỏ, xinh xinh được kết cẩn thận từ những cọng rơm vàng óng. Tại đấy, một chú chim non vừa mới mở mắt chào đời. Chú được mọi người gọi bằng một cái tên rất hay - chim Họa mi. Bác Họa mi chăm sóc chú chim nhỏ rất cẩn thận nên không bao lâu sau chú đã có thể bay nhảy thành thạo.

  • Vĩnh Nguyên - Huỳnh Phương Ly