Vài lời về phòng tranh “Về quê”

09:16 01/10/2009
ĐẶNG MẬU TỰU... Về quê, về quê, ai cũng có ít ra một lần về quê.Về cái nơi chôn nhau cắt rốn ấy, dù giàu nghèo đến đâu thì mảnh đất ấy cũng rất thiêng và rất riêng với mình.

Xa quê, có khi thường là nỗi đau, nhưng xa quê để thực hiện hoài bão của mình cũng là lẽ thường, bao giờ cũng đau đáu có một ngày về tận quê nhà.

Ai cũng mất ngủ trằn trọc trước lúc về quê, không hiểu là chuyện gì sẽ đến, ai còn ai mất, những người năm cũ và bầu trời ấy có còn như thuở ấy không?!

Mỗi người đều có những riêng tư, hoài niệm ngày xưa về nơi chốn ấy cứ chồng lên nhau, nó không còn dáng vẻ nguyên sơ mà qua nhiều tầng, thành ra một ký ức vừa lạ vừa quen.

Ba chúng tôi, xa nhà đã lâu, người ít nhất cũng 10 năm - chúng tôi gặp nhau và hẹn một ngày về quê, nguyện có một cái gì đó để nói rằng mình vẫn còn có mặt với bạn bè.

Phòng tranh “Về quê”  là từ ý ấy.

Ba phong cách khác nhau, ba ý tưởng khác nhau, những kỷ niệm một thuở quê nhà cũng khác nhau.

Họa sĩ Lâm Triết với cái nhìn của không gian và thời gian, mọi thứ cứ ùa về trong ký ức, những khoảng trời, dòng sông dáng núi như bàng bạc trong tranh, và cả con người như choán cả không gian trong tranh, và từng lúc, từng tâm trạng, người ta có thể nhìn thấy nó khác nhau, nhưng với anh cái thời gian với không gian của anh chỉ là một, có thể một thoáng nhưng cũng có thể cả đời - anh chiêm nghiệm suốt quãng dài và giờ nhận ra mọi sự đều thanh thản nhẹ nhàng có thế thôi.

Với Phạm Trinh cái cảm và cái nghĩ về cuộc đời còn nóng hổi tươi rói, háo hức rạo rực muốn thực hiện được những gì anh đã nghĩ, những khát vọng, ray rứt trong ý tưởng được nén vào tranh để người xem đồng cảm với mình, với những hoài vọng về cuộc đời - xa quê với anh chỉ là xa nhà bởi thời của anh, những phương tiện đã giúp anh gần được, nên chi trong tranh của anh cái nghĩ của anh ở đâu cũng hoài vọng, dẫu rằng ở đó hay đây đều vậy, đều mong quê mình đẹp hơn sống động hơn.

Với tôi (Đặng Mậu Tựu) tròn 40 năm xa nhà, có một thời biệt tăm không tin tức người thân, những hình bóng cũ, những mảnh ký ức rời cứ chất chồng lên nhau, những hố bom, những viên bi xanh, những con chuồn chuồn ớt đỏ, những trò chơi tinh nghịch, những kỷ niệm cứ ùa về, nên trong tranh của tôi cứ lúng liếng hoài niệm, có buồn, có vui, có cái tưởng đá núi Chóp Chài là người, mà cũng có thể lắm (vọng phu hoá đá), của cỏ cây như được cất lên lời nói rằng tất cả đi qua chỉ có cái tình ở lại, nên chi cái gì cũng nhớ, cái đáng ghét cũng nhớ, nhớ mà thương một thuở xa nhà.

Chúng tôi là vậy, cái tình cứ lớn hơn mọi thứ, phòng tranh “Về quê” như là một chút quà ít ỏi với quê nhà.

Cái dở cái hay, có ngon có dở nhưng mong sao không làm phật lòng bà con quê nhà là điều đại hạnh cho chúng tôi - và xin đại xá cho những gì chưa phải.

Đ.M.T
(188/10-04)



 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
  • HOÀNG DIỆP LẠC

    Bước vào văn đàn bằng tập truyện ngắn với những ám tưởng về màu đỏ của máu, tiếp theo là âm thanh tiếng reo của lửa trong tập truyện ngắn thứ hai, Lê Minh Phong đã phần nào khẳng định được tâm thế sáng tác trước mịt mù cơn lốc thông tin.

  • ĐẶNG MẬU TỰU 

    Khi còn là thủ phủ xứ Đàng Trong của các Chúa Nguyễn và các triều Vua nhà Nguyễn sau này, Huế đã huy động, thu hút những tinh hoa từ Bắc chí Nam về để phục vụ cho triều đình cũng như để phô diễn tài nghệ của mình.

  • NGUYỄN QUANG HÀ

    Tranh của họa sĩ Trương Bé chưa nhiều. Sau hai mươi năm kể từ khi tốt nghiệp trường Cao đẳng Mỹ thuật Hà Nội, số tranh anh vẽ khoảng chừng hai chục bức. Nhưng người xem tranh luôn luôn bị đột ngột về bước đi của anh.

  • LÊ HUỲNH LÂM  

    Bước vào nghệ thuật tạo hình ở tuổi bốn mươi, tuổi bước qua ngưỡng thanh xuân để trở về với chiêm nghiệm và tĩnh lặng, Điềm Phùng Thị đã khiến giới tạo hình thế giới phải quay đầu dừng lại, người xem như bị thôi miên bởi tác phẩm của bà.

  • NGUYỄN XUÂN HOA

    Năm 1973, ở quán cà phê ông Thân sát Tôn Nhân Phủ - chiếc quán nghèo gần như để dành riêng cho sinh viên hai trường Cao đẳng Mỹ thuật, Quốc gia Âm nhạc, giới nhạc sĩ, họa sĩ và những người yêu thích nghệ thuật ở Huế - lẫn trong những khuôn mặt quen thuộc, có một khuôn mặt lạ, say sưa nói về ước vọng của đời mình "sống chết cũng làm cho được mười tượng danh nhân tầm cỡ của Việt Nam", "mỗi bức tượng phải là một khuôn mặt rất đặc trưng của danh nhân".

  • Những cuộc “về lại”

    HỒ ĐĂNG THANH NGỌC

  • TRẦN PHƯƠNG KỲ

    Níu vai phố rộng xin về.
    Với cây lá trút với hè nắng rung

                          BÙI GIÁNG

  • Tôn Nữ Kim Phượng sinh năm 1941 tại Phú Cát, Huế. Tốt nghiệp khóa 2 Cao Đẳng Mỹ Thuật - Huế (1958 - 1962). Huy chương Danh dự do Viện Đại Học Huế trao tặng (1959). Chị mất ngày 25 tháng 8 năm 2000 tại Huế, thọ 60 tuổi. Gia đình gồm 8 anh chị em. Phượng là con gái út sau này đi tu là Thích Nữ Diệu Trang, pháp danh Nguyên Nghi. Thân sinh là ông Bửu Hộ. Thân mẫu là bà Đặng Thị Lý Vinh. Hiện nay bà chị đầu Tôn Nữ Túy Nhạn đang trông coi một ngôi chùa Việt Nam ở Connecticut, gần New York - Hoa Kỳ.

  • LÊ HUỲNH LÂM

    Ký ức là khoảng không gian của quá khứ, là phạm trù thuộc về cái đã qua. Nhưng chính ký ức sẽ báo hiệu một điều gì sắp đến, có thể là cơn bão tương lai, một trận đại hồng thủy hay một sự tan biến vào hư không. Cũng như những giấc mơ trong cuộc đời, dù đã thuộc vào quá khứ, nhưng nó lại hàm ngụ dự báo cho một tương lai vui buồn. Tất cả không nằm ngoài những mắt xích nhân quả.

  • LGT: Điềm Phùng Thị tên thật là Phùng Thị Cúc. Sinh năm 1920, tại miền Trung. Hồi còn nhỏ học ở Huế và Hà Nội. Tốt nghiệp bác sĩ giải phẫu nha khoa tại Đại học Y khoa Paris (Pháp). Học điêu khắc từ 1959 - 1963.

  • LÊ HUỲNH LÂM

    Trong lịch sử phát triển của loài người, có sự đóng góp không nhỏ của loài ngựa. Ngựa là con vật chuyên chở mọi thứ của con người trên con đường tìm kiếm giấc mơ thần thoại của mình.

  • Trong kho tàng di sản vật thể và phi vật thể mà triều đình nhà Nguyễn để lại, tranh gương là một dạng di sản khá đặc biệt, vừa mang tính vật thể, lại vừa phi vật thể và được đánh giá là loại hình mỹ thuật mang bản sắc riêng của Huế bởi xuất xứ, cách thể hiện cùng chất liệu độc đáo của chúng. Có giá trị về mặt mỹ thuật cũng như lịch sử, thế nhưng hiện nay, di sản này đang đối mặt với nguy cơ thất truyền khi số lượng tranh hư hỏng rất lớn mà việc phục hồi lại gặp nhiều khó khăn. 

  • HUỲNH HỮU ỦY

    Rồng là một hình tượng hết sức phổ biến, đặc biệt gắn liền với Lân, Qui, Phượng trong đồ hình tứ linh trong nghệ thuật trang trí cổ.

  • VIỄN PHƯƠNG

    Đối với Kandinxky thì hội họa là sản phẩm của một sự căng thẳng trong nội tâm, phải ghi lại trạng thái tâm hồn chứ không phải là thể hiện vật thể.

  • VŨ TRƯỜNG GIANG  

    Ở gần cửa chánh Tây, ngày ngày người ta nghe thấy những nhát đục rộn ràng, khắc khoải len vào trong từng vỉa gạch âm thầm qua năm tháng. Người ta có thể đón một bình minh với những tiếng đục khoan thai chào ngày mới hay một đêm thâu văng vẳng tiếng chạm trên những thớ gỗ vô hình lẩn sâu trong trí tưởng.

  • ĐẶNG MẬU TỰU

    Có những dự định rồi lần lữa mãi không thành. Có những việc tình cờ mà thành. Chuyện ảnh Nude của nhà nhiếp ảnh Nghệ thuật Thái Phiên tiếng tăm lừng lẫy, ra sách ảnh và trên mạng cũng đã quen với các tác phẩm của ông.

  • TRẦN LÂM BIỀN

    "Mỹ thuật thế kỷ 19 ở Việt Nam là lai căng"?! Là sản phẩm của một triều đại phản động. "Trang trí Nguyễn là vênh váo"?! Là nghệ thuật cung đình xa cách nhân dân...!?

  • VIỄN PHƯƠNG

    (Về không gian hội họa Festival Huế 2012)
     

  • BỬU Ý “Cô gái Việt Nam”, tác phẩm điêu khắc tuyệt mỹ của Lê Thành Nhơn, có mặt tại Huế, dựng ở công viên trước mặt trường nữ lớn nhất ở đây: Trường THPT Hai Bà Trưng, trước đây là Trường Đồng Khánh, ngày 30-04-2011.