Tuyết ca

08:35 16/12/2019


PHAN BÁ THỌ

Ảnh: internet

Tuyết ca

Những tiếng sóng vỗ ầm ào trong giọng em cười nói.
một điều gì đó mơ hồ vỡ bung ra tựa đơn sắc phát tứ tán từ những cột ánh sáng khổng lồ của tâm thức dựng đứng.
những bọt nước bị bắn tung rạt rào rơi rụng xuống.
rơi từ tốn khuất mất giữa một khoảng xanh bất khả hình vô xác lập tương quan.


Tôi không có cho mình một cánh cửa để mở tung ra.
những ảnh tượng trôi dạt với vớt được chỉ đến từ trải nghiệm
của trực giác phú bẩm cứ mòn dần tối dần trong khối khoảng không khi nao ngưng nghỉ chảy xệch xẹo về mọi hướng đầy tơ tóc lạnh cứng.
vách bờ dựng lên để ngăn tôi quá mỏng manh tạm bợ quả ngây ngô.
có thể lách mình xuyên qua bất kể lúc nào nhưng giác quan bị hứng lọc toàn bộ
rơi lại phía bên này.


Tôi chẳng có cho mình dẫu chỉ một cánh cửa bé tí tựa bàn tay
để thả dài lâu ý thức trong sự mơ tưởng mông lung về nó.
nhiệt độ cứ ào ào xuôi theo đà tuột dốc còn băng tuyết dưới chân ngón cứ reo vang cứ dần cao lên mãi.
khi nào tôi chạm nóc.
bao lâu tôi hoan hỷ hòa tan trong xoáy cuồng âm vực phiêu bồng.
tôi có thể ngồi thụp xuống nằm bẹp dí như tờ giấy mỏng để níu kéo chờ đợi một điều gì đó sẽ quay trở lại.
ảnh tượng xác tín về ngọn lửa xanh mang mang miền mây loạn.


Băng tuyết reo ca.
sóng biển reo ca.
những ám ảnh réo ca về đôi cánh cửa xanh mà tôi sẽ bôi xóa sẽ
vẽ dài nỗi phận tôi trên đó.
những gãy khúc thẳng thuột những ngoằn ngoèo.
những thức tỉnh dọ dẫm xuyên thấu những thông hiểu.
tôi đã tự bào mòn tôi khi nào với lá phổi tuôn ra toàn khí độc.
tôi khụy ngã quay tròn trong vũng tối vô phương chuyển dịch xác ngôn từ.


Băng tuyết reo ca môi lạnh reo ca.
những tấu khúc ảo hóa reo ca mãi ngợi xưng về một ngày cánh cửa xanh hé mở.
cái gì đang ngọ nguậy dưới chân tôi từ từ ấm lạ.
có nỗi gì nhen nhóm đã cháy bùng trong giọng em nói cười sóng vỗ.
sự chấn động địa tâm cùng cực
bất giác cuộn co thân sáng lóa.
ví như tôi vừa đẩy cửa hồn mình toan thẳng đứng reo vang.


(TCSH369/11-2019)



 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • Người đàn bà se bóng tối trong tôikhông đêm tân hôntạo hóa nhọc nhằn đẩy bánh xe tạo hóavòng quay rớt một con ốc như con ốc sên nhòe nhoẹt nước                                                                  trên đường đi qua

  • Người bước vào bức tranh tôikhông sắc màunét cọ vẽ bằng sóng - sóng vang không gian 18 chiềuchật chội cơn mơ

  • Hành hương về núi Thần ĐinhLên chùa Kim Phong trên nghìn bậc đá

  • Mở những khát vọng raCánh cửa đập tan bờ sóngTrái tim không thể hú hớ nổi ngọn gió thơ trên đồi hoang vuMênh mông vỡ vụn và tự mất dần bóng tối lung linh

  • Tôi về vốc nước dòng sôngChút rong rêu cũ phiêu bồng đã lâuCòn đây sóng vỗ chân cầuTiếng đàn xưa lạnh, ngọn cau nắng tàn

  • LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.

  • Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...

  • Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu

  • hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê