Từ Hải Vân nghĩ về yếu tố Nhân hòa

10:11 19/05/2015

PHẠM HỮU THU

Đầu tháng tư năm nay, tôi mới có dịp trở lại Hải Vân, bởi từ khi có hầm đường bộ, xe cộ ít qua lại con đường đèo quanh co, đầy hiểm nguy nhưng có cảnh quan tuyệt mỹ này.

Bãi Chuối

Ở phía Bắc Hải Vân bây giờ có con đường mới mở, giúp những khách bộ hành như tôi có dịp tiếp cận và ngắm nhìn thỏa thích khung cảnh sơn thủy hữu tình của non nước Hải Vân.

Đang là kỳ cuối Xuân đầu Hạ nên ở vùng núi non hiểm yếu này chưa thấy sương mù. Đứng ở trên cao nhìn xuống, Bãi Chuối như đáy hình chữ U được sườn núi hai bên che chắn. Trong một lần theo thuyền từ Lăng Cô, tôi đã đặt chân lên bãi cát hoang sơ này. Nó như tấm khăn voan kiều diễm vắt ngang đường chân trời được tô điểm bởi màu xanh của núi rừng và biển cả. Hai bên Bãi Chuối là những vỉa đá granite ngầm nhô đến tận bờ. Nó từa tựa Hàm Rồng ở vùng Tư Hiền nhưng “phong thái” có vẻ trầm mặc hơn vì có sườn núi che chắn.

Dân chài Lăng Cô cho biết, do có nhiều rong mơ nên vịnh biển này là nơi tụ cư của loài cá dò và từ lâu đã trở thành điểm hẹn của những người đam mê bơi lặn, kết hợp với câu cá.

Lang thang trên bãi, bất ngờ tôi nhận ra nguồn nước ngọt ẩn mình từ các cánh rừng ngày đêm miệt mài tìm về với biển. Và Bãi Chuối trở thành nơi quanh năm đón nhận nguồn nước mát lành. Đó là nét độc đáo mà không phải bãi biển nào cũng có được đặc ân mà thiên nhiên đã hào phóng ban tặng.

Để có được thảm xanh của núi rừng như hôm nay, tôi nhớ hơn 20 năm về trước, lúc Võ Văn Dự còn làm Hạt trưởng Hạt Kiểm lâm Phú Lộc, chính anh đã đưa tôi đến vùng hiểm yếu này. Từ một vùng còn nhan nhản cỏ tranh, một năm ít nhất có đến 60 vụ cháy rừng, vậy mà ngay trong những ngày đất nước còn đói khổ, Hạt kiểm lâm Phú Lộc đã biết huy động sức dân để tiến hành phủ xanh các đồi trọc bời bời cỏ tranh. Đợi 650 ha keo khép tán, năm 1993 Võ Văn Dự cùng cộng sự của mình mới tổ chức trồng thử nghiệm cây bản địa. Các loại như: dầu rái, chò chỉ, trâm, sến, gõ, lát hoa… bén rễ đâm chồi và theo thời gian đã góp phần tô điểm cho cảnh quan của vùng “thiên hạ đệ nhất hùng quan” trở nên xanh tươi tràn đầy sức sống.

*

Gắn bó với rừng khá sớm nên duyên nợ đã đưa đẩy tôi ghé thăm Trạm bảo vệ rừng 251 thuộc Ban quản lý rừng phòng hộ Bắc Hải Vân trong lần trở lại này. Trạm chỉ là ngôi nhà cấp bốn nằm cùng khuôn viên của ngôi nhà 2 tầng của Công ty cổ phần Thế Diệu. Tiếp chuyện chúng tôi là nhân viên tuổi đã quá ngũ tuần.

Dù đang chuẩn bị cho bữa ăn trưa nhưng anh vẫn nhiệt tình giải đáp những điều mà chúng tôi muốn biết, nhất là chuyện liên quan đến dự án ở mũi cửa Khẻm. Theo lời của vị nhân viên của Trạm bảo vệ rừng 251, từ khi UBND tỉnh Thừa Thiên Huế cho dừng dự án của Công ty cổ phần Thế Diệu thì tấm biển treo trước khu nhà điều hành cũng như tấm pa-nô đặt ở ngã ba giáp với Quốc lộ I (qua đèo Hải Vân) đã được tháo dỡ nên người đi qua không còn nhận ra.

Tò mò muốn đến khu vực cửa Khẻm nơi mà Ban quản lý khu kinh tế Chân Mây - Lăng Cô đã cấp phép cho Công ty cổ phần Thế Diệu lập dự án khu nghỉ dưỡng World Shine nên tôi hỏi vị nhân viên Trạm bảo vệ rừng: “Từ đây đến cửa Khẻm bao xa?” “Chừng ba, bốn cây số.” “Anh đã đến đó chưa?” “Dạ chưa”.

Lý do mà vị nhân viên ấy giải thích: từ ngả đường Bãi Chuối xuống khu vực cửa Khẻm đến nay vẫn chưa có đường đi. Tất cả đều dựa vào bản đồ, không ảnh để mô tả về dự án. Muốn khảo sát thực địa đều phải băng rừng.

Để nắm chắc vấn đề, tôi cẩn thận hỏi vị nhân viên của Trạm bảo vệ rừng 251:

- Thưa anh, chắc anh ở đây đã lâu, vậy theo anh biết con đường du lịch Bãi Chuối ngoài kia được làm lúc nào?

- Tôi nhớ không chắc chắn lắm, hình như là từ năm 2010.

- Nghĩa là nó có từ trước khi Công ty cổ phần Thế Diệu xây dựng khu nhà điều hành này?

- Dạ đúng.

Vụ việc liên quan đến dự án khu nghỉ dưỡng ở mũi cửa Khẻm trên thực tế đã khép lại kể từ khi Chủ tịch UBND Thừa Thiên Huế Nguyễn Văn Cao ban hành quyết định dừng dự án hôm 26/11/2014.

Trước thái độ cầu thị của chính quyền địa phương, thay bằng cảm thông và chia sẻ, buồn thay đã có người nhân cơ hội này tự đánh bóng mình, khi lên lớp “nhà nghèo thì cho thuê mặt tiền, chứ không thể cho thuê bàn thờ”; số khác, do không nắm rõ thông tin đã vội vàng quy trách nhiệm, vì nghĩ nhà đầu tư đã bỏ ra hàng chục tỷ đồng để làm đường nên khi dự án dừng thì “số tiền đền bù có thể là rất lớn”; trong khi thực chất, từ khi được cấp giấy đầu tư, Công ty cổ phần Thế Diệu chỉ mới khảo sát thực địa, rà phá bom mìn và xây dựng nhà điều hành như đã đề cập ở trên!

Có thể cảm thông cho những ý kiến ấy vì họ không có điều kiện xâm nhập hiện trường; nhưng với người làm báo, một khi đã đặt chân đến đây thì khó mà chấp nhận lối viết mập mờ, ví như: “Để chuẩn bị cho việc triển khai dự án, UBND tỉnh Thừa Thiên Huế đã đầu tư xong con đường thảm nhựa dài khoảng 5km đi vào khu vực dự án với tổng kinh phí khoảng 50 tỷ đồng.”

Thực ra con đường thảm nhựa dài khoảng 5km được xây dựng không phải để phục vụ cho riêng dự án cửa Khẻm mà thực chất đây là con đường kinh tế kết hợp quốc phòng, phục vụ cho cả khu vực Bắc Hải Vân dài hơn 6 cây số.

Do lối viết sai thông tin như vậy nên người đọc đã ngộ nhận là để phục vụ dự án cửa Khẻm, tỉnh Thừa Thiên Huế đã đầu tư khoản 50 tỷ để làm đường, vì thế nên khi dừng dự án rõ ràng là gây tốn kém cho ngân sách địa phương!?

Chưa hết, tưởng có gì mới, không ngờ để “ăn theo” vụ cửa Khẻm, có nhà báo giật cái title gây choáng: “Lòi” thêm khu nghỉ dưỡng Bãi Chuối ở đèo Hải Vân”.

Lòi
- ở đây - theo cách hiểu thông thường là chính quyền Thừa Thiên Huế muốn giấu dự án Bãi Chuối nhưng nhờ nhà báo phanh phui nên mới lộ ra!?

Với lối hành văn như thế, không ngạc nhiên khi bạn đọc có cái nhìn thiếu thiện cảm về quê hương Thừa Thiên Huế.

Vì đã đến tận nơi, cặn kẽ tìm hiểu vấn đề, tôi thấy đã đến lúc nói lại, ít nhất giúp người “trong nhà” tường tận vấn đề.

1. Về con đường du lịch Bãi Chuối

Điều cần khẳng định là UBND Thừa Thiên Huế không hề bỏ khoảng 50 tỷ đồng làm con đường này để phục vụ cho dự án World Shine của Công ty cổ phần Thế Diệu mà nó được nâng cấp từ tuyến đường lâm nghiệp do Hạt kiểm lâm Phú Lộc khai thông và sau này được mở rộng, nâng cấp nhằm phục vụ cho kinh tế - quốc phòng, trong đó có dự án khu nghỉ dưỡng Bãi Chuối.

Do địa phương kẹt vốn, Ban quản lý Khu kinh tế Chân Mây - Lăng Cô đã xin tạm ứng 1 triệu USD ký quỹ của nhà đầu tư để xây dựng; khi tuyến đường làm gần xong mới được Bộ Kế hoạch & Đầu tư cấp vốn cho công trình này.

2. Về dự án khu du lịch Bãi Chuối

Dự án này được cấp phép công khai chứ không hề dấm dúi; do vậy dùng từ “lòi” thêm là có dụng ý không tốt.

Nếu theo dõi thông tin, bạn đọc sẽ thấy trước đó, trên số báo ra ngày 26/6/2013, báo Người Lao động đã đưa tin về dự án này: “ Vào tháng 3/2008, UBND tỉnh Thừa Thiên Huế đã cấp giấy phép đầu tư cho Công ty Cattigara One Limited (Singapore) xây dựng dự án khu du lịch Bãi Chuối. Dự án có diện tích 100ha, tổng số vốn đầu tư 102 triệu USD”.

Sau khi có con đường, nhà đầu tư đã tiến hành khảo sát, lập phối cảnh, thiết kế để trình cấp có thẩm quyền thẩm định, phê duyệt theo quy trình.

*

Đi trên con đường mới mở, tôi miên man nhớ lại chuyện đã qua.

Cũng như nhiều địa phương trong cả nước, tỉnh Thừa Thiên Huế rất muốn đầu tư nhằm khai thác tiềm năng, thế mạnh của mình. Nhưng thực tế không phải muốn là được, vì lực bất tòng tâm, đấy là chưa kể những trở ngại khách quan. Như ở khu vực ven biển của vùng Bắc Hải Vân, do địa hình hiểm trở, đường bộ chưa có, muốn ra bán đảo Sơn Chà, đảo Ngọc hay Bãi Chuối… từ trước đến nay đều phải dựa vào đường thủy, xuất phát từ Lăng Cô. Mùa hè khá thuận chứ vào mùa mưa bão khó bề xoay xở. “Thiên không thời, địa không lợi” là tồn tại khách quan. Đấy chưa kể những toan tính hẹp hòi thường xuyên tác động. Nhìn các địa phương lân cận phát triển, là người Thừa Thiên Huế không ai không khỏi chạnh lòng.

Ngồi mà thở than, trách móc chẳng có ích gì nhưng hành động, nếu không tạo được sự đồng thuận, khi gặp sự cố sẽ thường bị động trong ứng phó.

Thiết nghĩ, khi sự việc liên quan đến cửa Khẻm, Bãi Chuối vừa chớm; lãnh đạo Thừa Thiên Huế nên chủ động thông qua Mặt trận hoặc Hội Văn học Nghệ thuật, Hội Nhà báo, các cơ quan báo chí mời các vị nhân sĩ, anh chị em văn nghệ sĩ, báo chí ở Huế về Hải Vân một chuyến để thực địa, nắm thông tin rõ ràng và đầy đủ hơn. Bởi tiền nhân đã đúc kết: trăm nghe không bằng một thấy.

Tôi tin, một khi lãnh đạo địa phương mở hội nghị “Diên Hồng” như thế, những người tâm huyết với quê hương sẽ có cơ sở bàn thảo, thậm chí họ còn hiến kế và tham gia tranh luận nhằm làm sáng tỏ những điều mà dư luận quan tâm, tránh tình trạng trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã hay.

Đó là kế sách để tạo Nhân hòa. Ý tưởng không mới nhưng chưa bao giờ muộn.

P.H.T  
(SH315/05-15)






 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
  • NGUYỄN QUANG HÀ Kỷ niệm 20 năm thành lập đặc khu Côn Đảo (8.1991 - 8.2011) Thế hệ chúng tôi, thời tuổi trẻ, ai mà chẳng thuộc bài hát ca ngợi chị Võ Thị Sáu: “Mùa hoa Lêkima nở, ở quê ta miền Đất Đỏ, thôn xóm vẫn nhắc tên người anh hùng đã chết cho đời sau...”.

  • NGÔ VĂN MINH Bảo vệ chủ quyền toàn vẹn lãnh thổ là công việc quan trọng nhất của mỗi quốc gia. Triều Nguyễn sau khi đã mở mang, hợp nhất địa giới hành chính trong toàn lãnh thổ đã có những quy định về việc bảo vệ chủ quyền, tránh các thế lực bên ngoài dòm ngó, trong đó đặc biệt chú trọng đến việc bảo vệ chủ quyền đường biên giới và đường biển.

  • LÊ THỊ BÍCH HỒNG Ghi chép Đến hẹn lại lên cứ đến ngày 27/3 (âm lịch) hàng năm, mảnh đất Mèo Vạc - nơi “phên dậu” của Tổ quốc lại rạo rực không khí đón Lễ hội chợ tình Khâu Vai - phiên chợ tình nổi tiếng có một không hai ở nước ta, thậm chí còn độc đáo và hiếm có trên thế giới, mà từ lâu đã trở thành huyền thoại.

  • NGUYỄN MINH CHÂU Trong đời viết văn của tôi, các tác phẩm chính về truyện ngắn và tiểu thuyết đều viết về vùng đất Bình Trị Thiên.

  • NGUYỄN HOÀNG YẾNChiếc xe khách chạy chậm dần. Âm giọng đặt sệt miền Nam của gã phụ xe chợt vang lên “Đến ngã ba MaDaGui rồi… có ai xuống không” Kiểu nói oang oang của gã kèm với tiếng thắng xe rít nhè nhẹ đánh thức tôi ra khỏi vùng ký ức mơ hồ vừa nồng nàn ấm áp vừa gian khổ chua cay.

  • XUÂN ĐỨCLàng tôi cách thị trấn Hồ Xá không xa, người lớn đi bộ gần một giờ, còn trẻ con thì đủ sức níu lấy gióng mẹ mà chạy lon ton từ nhà lên chợ huyện.

  • KÊ SỬUGiá trị văn hóa phi vật thể là sản phẩm tinh thần có giá trị lịch sử - văn hóa, khoa học, thẩm mỹ được lưu truyền bằng miệng, truyền nghề trình diễn và các hình thức lưu giữ khác.

  • NGÔ THIÊN THUPhước Yên một thời là thủ phủ của chúa Nguyễn Phúc Nguyên, con thứ sáu của Nguyễn Hoàng. Sau khi lên ngôi chúa ông cải tổ lại mọi công việc và được dân gọi là chúa Sãi. Sau khi Nguyễn Hoàng mất vào năm 1613, theo lời di huấn, ông ra sức củng cố sức mạnh cho mình bằng cách hoàn thiện bộ máy hành chính và quân sự... Năm 1626 ông dời phủ từ Dinh Cát vào đất Phước Yên để lập phủ mới. Mục đích chính cho việc chuyển phủ vào đây là để chuẩn bị thực lực chống quân Trịnh lâu dài.

  • NGUYỄN THAM THIỆN KẾDo xê dịch ngẫu nhiên của số phận, tuổi thơ tôi lớn lên ở mường Cự Thắng, châu Thanh Sơn, tỉnh Phú Thọ.

  • VI THÙY LINHÔ tô xanh chạy triền đê thở cùng những đợt hôn ngạt thở. Không phải Hollywood mà hơn cả Hollywood, khi mỗi nhịp vô - lăng là một scène cuồng say nơi miền không chạm đất nơi miền không lên trời. Sông Thao đang chảy trong tình yêu của tôi.

  • HỒ ĐĂNG THANH NGỌC(Kỷ niệm 60 năm thành lập Hội Liên Hiệp Văn học Nghệ thuật Thừa Thiên Huế)Dọc một thời trai trẻ của những năm chín mươi, khi ấy đất nước bắt đầu đổi mới, tôi đi gần như khắp các làng quê xứ Huế từ biển khơi, đầm phá đến thẳm sâu rừng núi đại ngàn.

  • KÊ SỬU1. Đặc điểm đời sống của dân tộc Ta ôi

  • HIỀN QUANGCâu chuyện của tôi về vùng núi ven đường số 9, ngay trên thung lũng Khe Sanh lịch sử này chỉ xoay quanh con cá và cây cà phê trong hướng đi lên của hợp tác xã Tân Độ.

  • NGUYỄN VĂN VINHCuối năm 1953, Pháp thực hiện kế hoạch Na-Va, chúng tổ chức nhiều cuộc càn quét có quy mô đánh sâu vào vùng hậu cứ nước ta. Quân dân ta đánh trả quyết liệt. Pháp thua to, dẫn đến ngày 7 tháng 5 năm 1954, toàn bộ tập đoàn cứ điểm Điện Biên Phủ, vị trí chiến lược quan trọng vào bậc nhất của giặc Pháp bị tiêu diệt.

  • HÀ LẬP NHÂNLần đầu tiên người Việt phát hiện ra những điều sâu kín nhất trong chính tâm hồn mình. Đó là tích truyện An Dương Vương quay lại chém chết con gái Mỵ Châu yêu quí của Người sau khi kinh đô Cổ Loa thất thủ. Vì vậy cho dù bản thân An Dương Vương không phải là một nhà tư tưởng, nhưng tích truyện về ông thì lại có một tầm tư tưởng thật sâu sắc.

  • NGUYỄN HỮU SƠN1. Trong trường kỳ lịch sử Việt Nam, danh nhân thiền sư Từ Đạo Hạnh (?- 1117) là một trong những hiện tượng văn hóa chứa đựng nhiều điều nghịch lý:

  • PHONG LÊTrên các chuyến tàu xuyên Việt, từ Hà Nội vào thành phố Hồ Chí Minh tôi thường xiết bao bồi hồi khi qua mảnh đất miền Trung quê tôi - xứ nghèo Nghệ Tĩnh, khô khát nắng hạn và gió Lào.

  • NGUYỄN KHẮC PHÊGọi là “một ngày”, nhưng có nhiều cách tính. Thông thường, đó là quãng thời gian từ sáng đến tối; với các công chức thì chỉ gọn trong “8 giờ vàng ngọc”.

  • TRẦN HOÀI... Chiều nay ra đứng trông về, bên ven bờ Hiền Lương mây lặng lờ trôi... Phải, đến bây giờ, sau hơn 40 năm kể từ ngày nhạc sỹ Hoàng Hiệp ôm cây đàn mãng- đô- lin hát bài hát đầu tay của mình mới sáng tác "Câu hò bên bến Hiền Lương" nổi tiếng, mây vẫn lặng lờ trôi.

  • NGUYỄN HỮU NHÀN                     Ghi chép Ngày nay đồng bào cả nước nô nức về Phú Thọ để tưởng niệm Vua Hùng. Theo sử sách cổ của Trung Hoa thì ông Vua Hùng chính là người Lạc Việt có nhiều pháp thuật, quyền năng phục được các bộ lạc, làm thủ lĩnh mà xưng là Hùng Vương (1).