ĐÀO DUY ANH
Ảnh: internet
Tự cảm
Không thể biến mình thành công cụ của tư duy
khi tất cả các ước lệ của xã hội đã làm nền tảng
sự tự cảm con người hoàn toàn không chỉ là sự tự cảm của trí tuệ
mọi nền tảng không nhất thiết tụng ca
không có hành ngôn nào phi thái độ
thế giới người vẫn còn nguyên giá trị được thừa nhận trong thực tế trọn vẹn yêu thương
xin triển hạn cái chết để sống ngày còn
không vết mòn nền tảng, không con đường, không cần hy vọng
vũ trụ đã mở trong trái tim một trong ngần
nguồn sáng tự mở bung ràng buộc
và nỗi cô đơn đánh thức bằng nụ hôn như tín hiệu sau cùng
nơi duy nhất sẽ đi vào kết thúc
mọi bí mật biết ưu tư và làm đầy cho nhau
bước đi khôn dại nằm ngoài ý thức
đã cùng cưu mang và hiểu những hành trình
những phi lý cuộc đời không phân định được trực giác hay ảo giác
hư thực cứ nhập nhoạng đan cài cõi ma mị bủa vây con người
làm sao giải mã cõi thâm sâu
hãy thành giáo sĩ im tiếng và kẻ hành hương đọc lời kinh vô ngôn
để biết tự nó như vốn đã
hãy biến tất cả thành vô nghĩa trong khoảnh khắc ngập đầy diệu vợi
ở đó yêu thương sẽ trong ngần như tôn giáo
sẽ cúi lạy như vạch giữa khoảng không một xác tín vô bờ
không ai có thể tư biện hay khái quát hóa đời sống con người
và tôi sẽ không là tôi khi sự lớn lao của tình yêu che khuất
yêu thương sẽ trả lời cái vô cùng vô tận bước ra từ tiền kiếp
làm sao thoát khỏi chính cái chết để bước vào ý niệm hằng hữu
chúng ta sự chết luôn đặt ra một cách liên lĩ cho sự sống
hà cớ mọi ước lệ
không ai có thể kê đơn hạnh phúc cho người khác
(TCSH406/12-2022)
PHẠM BÁ NHƠNĐôi chân bước giữa phố người nắng nhạtChợt nhiên nghe giọng thác đỗ quyên xưaThuở ta đến em cũng vừa mới đếnMưa đầu mùa rớt xuống hạt lưa thưa
NGUYỄN TIẾN CHỦNGBồng con đứng tự bao giờMà thành tượng đá Vọng Phu thế này?
THIỆP ĐÁNGĐiệu slow ru ngủ những ghềnh đáSự êm dịu chậm rãi của sóng biểnVà những chiếc hài thuyền lửng lơNhư không biết về đâu
TÔN PHONGLam lũ đôi taycày xới cánh đồng mộng mịgieo gặt rong rêu
NGUYỄN HỮU QUÝMưanhư đã từng mưatrên ngực em.
TRẦN HỮU LỤC...Làng xưa chớp loè đèn xanh, đèn đỏCồn cát ơi! Nhớ quá một mảnh trăng quê...
NGUYỄN ĐÔNG NHẬTMây bay điCó tiếng động gọi về ngày đã mất.
LÊ ANH DŨNG...Áo dài em nền nã dịu dàngrơi hết kiếm anh hùng Lương Sơn Bạc...
DZIỆP THẢO MINH DZƯƠNG Tặng MẹNgồi nép vào mãi phía trongNgười hay dấu hỏi mà cong thế này
ĐOÀN LAMcòn đâu áolụa xênh xangrêuxanh đền các lầu vàng hiênmưa
Rồi một ngày bước giang hồ chợt mỏiTa bỗng thèm một góc ấm, bỏ cuộc chơi,Nơi ta về sẽ chẳng còn ai ở đó,Lối đã rêu, buồng đã quạnh hơi người...
Nhảy múa bên triền sôngCác em có nghe thấyỞ nơi nào, cá quẫy mơ hồỞ nơi nào, đất đang lởỞ rất xa thế giới con người?
LTS: Trại sáng tác Văn học Nghệ thuật của Ủy ban toàn quốc Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam tại Cố đô thơ mộng đã bế mạc cách nay hơn 1 tháng. Trong ký ức của Huế bây giờ là một khoảng trống mênh mang tình mà “loài - thi - sĩ” đã giăng mắc như những dấu lặng không thể mờ phai trên hình hài từng nẻo phố… Sông Hương trân trọng giới thiệu chùm thơ rút từ hơn 100 tác phẩm ở Trại viết Cố Đô.
Có thể ngày mai cỏ sẽ mọc đều hơnDưới bước chân mình anh sẽ nghe nhịp đời tan chảyEm định cư trong những ký ức thời gian nhập nhòe mùa phượng đỏMột góc Huế bình yên Thiên Mụ nắng chan vàng
Người gieo mùa thu trong thành phố bỏ đi rồibỏ hoang công viênbỏ hoang những con đường thông thốcbỗng thấy lạ những mặt người, lạ trời, lạ đấtcòn mỗi ngọn heo may bạn cũ dẫn đường
...Trăng non hé cửaCuội lẻn thăm nhàMây ôm chăn cưới, ru giấc CuộiVà...
Có những mùa hè không nắngvà mùa thu không trăngthời gian đi trên những lối mòn không thể thấy.
Thời mặt đất thiếu mênh môngCá nhân lang bạt chân trầnChạy tích cực trong mọi hình thức
Ta đã sống, và ta còn sốngCháy hết mình vì phẩm giá kiếp ngườiTa đã trải vô vàn cay đắngNên bây giờ đời càng đẹp gấp đôi
...Sao nhiều việc vẫn còn im lặng đáSức ỳ nào?Sao nhiều việc không bén nhanh như cứu hoả...