Trực giác Grêricô bên triền sông Giuôc đanh ở Giooc đani là thành phố thần kỳ. Tác giả Quốc tế ca là Ơ-jen Pốt chi-ê người Pháp. Thuở hỗn mang là thời tối cổ. Câu chuyện Mỵ Châu và chàng Trọng Thuỷ, Vua An Dương vương còn đó chuyện nỏ thần… Chả là gì cái gặp Người trần mắt thịt, ai chả biết, cái tảng đá khát chồng tìm về vịnh Hạ Long đứng bên nhau để làm Hòn Trống mái. Chót vót đỉnh Tam thanh, nàng Tô Thị bồng con chờ chồng hoá đá. “Non bất bất cao, thuỷ bất thâm…” là Huế (1). Chú Cuội ngồi dưới gốc cây đa “gọi cha hời hời” từng nói dối ngàn năm. Nàng Êva chính là dẻ xương sườn của chàng Ađam đã rút ra, nặn thành dáng hình người yêu dấu. Ông Thích ca Mâu ni từng mang tên Tuyết Sơn, từng ăn hạt vừng bảy năm, từng ngồi tu dưới gốc Bồ đề… Cái gặp mới chỉ là cái thấy Cái tầng ngầm, cái sâu xa thế ấy Cái vì sao, là đá cũng khát tình? Tô Thị hoá đá rồi, nhưng đứa con tội tình chi cũng nghìn năm hoá đá? Êva tìm vồng ngực người yêu để nép mình mỗi lần lạnh giá. Hàng ngàn trang kinh Kim Cương, kinh Pháp Hoa, kinh Lăng Già… Đức Thích ca Mâu ni với hậu thế là gì, khi nườm nượp chúng sinh, hai ngàn năm trăm năm còn tìm về đất Phật? Trực giác mới chỉ là cái gặp Hệ trọng biết bao nhiêu là hàng vạn Mặt trời Hàng vạn bình minh Hạt hạt rạng ngời Trực giác?... mới chỉ là cái gặp! Đầu xuân, 2008 ------------------ [1] Nhận xét của nhà bác học Lê quý Đôn Hành ca Trời bừng ráng mây Cháy hồng như lửa Sông buổi triều cường, bụng mang dạ chửa Trăng non hé cửa Cuội lẻn thăm nhà Mây ôm chăn cưới, ru giấc Cuội Và... Mưa chạy à à Cá vật mình đẻ Kêu cha kêu mẹ, sóng dỡn nát bờ Đêm tân hôn gió, lá rụng bơ phờ Đầu thôn ếch ộp, động tình hát thơ KIM CHUÔNG (nguồn: TCSH số 231 - 05 - 2008) |
...Ta chỉ là hạt bụiGiữa đất trời mênh mông...
ngày tình yêu chớm nởnhững bông hồng ngát hươngbây giờ hoa, em hỡicánh rã rơi lạnh lùng
...Đàn bướm bay quaÔi những đàn bướm cứ bay qua vườn...
...Bao năm dựngđá nằm chơi với rừng...
...Bon chen lắm chỉ mệt ngườiHồn nhiên bố sống cuộc đời hiền lương...
Linh hồn đã bay...
...Hoa giấy có màu sao không nói...
Có ai không? Tiếng kêu ném vào chiều. Mùa xuân im lặng. Nghe rõtiếng những mầm cây cục cựa. Thì ra chiều này chưa gió ở hoàng hôn.
Tôi đi về phía cánh đồngBất chợt nghe tiếng nhọc nhằn lúa hátVọng từ thẳm sâu đất đai trăn trở...
Khư khư ôm bóng Lam Kiềutrăng lùa Cuội xuống phì nhiêu cánh đồng
Áo em màu trắng mịnDưới trăng ngời sáng trongÁo anh sờn vai bạcTrăng sáng xanh màu rong
Chừng hoa hồng kiếp trước đã hoa khôi và hoa lựu cũng từng là đốm lửa
Cánh đồng tuổi thơ gặt gió heo mayNgày cưỡi lưng trâu, diều trăng đêm thả
Hoang vu. Đêm màu xanh trở dạ. Đom đóm lập loè ma trơi. Lũng sâu mưa khóc. Sáng ra rừng lộng lẫy triệu chồi non. Tôi ca vui trong nắng.
Giọng nói chỉ còn thoang thoảngđồng cỏ hoa vàng
Chợ hoa phiên Tết thêm đôngNgười xinh bán cúc bán hồng khéo chưa?
Trên thiên đường ai biếtBao kiếp người kiếm tìm
I. Đôi khi nhơ nhớ trong đời... Điều gì không rõ đã rời vuột điRồi buồn chẳng hiểu buồn chiCứ ngơ ngẩn tựa phân ly - một người...
Mong manh đi qua những tiết mùaHương từ lụa trắng của nghìn xưa
Và cuối cùng y đã đến ngồi vào vị trí của mình, xếp đặt lại đồ đạc trong căn phòng.Y đã tìm thấy một chúc thư.