Trời xanh trên mái cao

16:36 23/11/2009
PHẠM NGỌC TÚY“Ngày...tháng...nămDòng nhắn tin trên báo cho em biết rằng em đã tìm thấy anh. Cuối cùng thì chúng mình cũng nhận ra nhau. Anh thân yêu. Hôm nay trời không mưa và không nắng. Từ cửa phòng em nhòm ra có một cây trạng nguyên. Cây này nhô lên cao giữa khoảng trời xanh hiếm hoi. Những chiếc lá đến mùa, đỏ thắm màu xác pháo. Nó là cây hoa độc nhất ngoài cửa phòng em.

Minh họa: Ngô Lan Hương

Cứ cho là chúng mình sẽ gặp nhau trong giấc mơ, hoặc là trong tưởng tượng. Nhưng cần thiết gì điều đó. Nơi anh ở hẳn thuộc khu trung tâm thành phố, đông đúc và náo nhiệt? Có đủ hàng quán vui nhộn, khu giải trí, khu học hành, và hẳn và nhiều cỏ xanh? Ở đây, vào mùa nắng cũng như mưa, thế giới bên ngoài khép lại ngoài khung kính. Tất cả thu hẹp lại nơi những vầng mây trắng. Chúng bềnh bồng như bông, nhẹ như tơ. Mây là con thuyền trôi bên dòng sông trời, trôi đi trong khoảng thời gian vô tận giữa ngày và đêm. Suốt bốn mùa nơi đây không có một tiếng gõ nào khác ngoài nhịp đập của trái tim. Không có hình ảnh nào sống động hơn ngoài những đám mây. Có khi nào anh nghĩ rằng, anh sẽ ngồi trên con thuyền ấy trôi qua cửa nhà em, dừng lại và chúng ta gặp nhau?

Ngày...tháng...năm

Hôm nay mưa suốt ngày. Mưa xua tan những nhọc mệt, những nỗi ám ảnh. Mưa xua đi những đám mây trắng và em vẫn tin là một ngày nào đó anh sẽ đến đây. Chiếc lá mỏng manh trên cành đã bị gió cuốn phăng rồi. Mưa thật dữ và em nghĩ là em cần có anh. Như cây cần có lá. Đêm cần có lửa. Có lẽ không có gì rửa sạch ô nhiễm bằng mưa và không có gì hơn là ngồi lắng nghe khúc nhạc mưa khi người tình không tới. Anh sẽ đến chứ? Lẽ nào anh không đến khi mà em biết chắc rằng anh đã nhận ra em.

Ngày...tháng...năm

Đêm trời tạnh ráo. Đêm trong như một tiếng chuông ngân. Em khó ngủ vì cái chân đau. Đêm nay sao rất nhiều. Có một nơi tinh tú ngự trị nhiều nhất là nơi này đây. Chúng nghịch ngợm xô đẩy nhau. Có ngôi thật sáng. Có ngôi mờ nhạt. Thỉnh thoảng có ngôi bỏ cuộc, lọt vào chỗ em nằm, sao rụng ấy mà.

Em tưởng tượng vì sao rụng ấy là anh.

Ngày...tháng...năm

Đêm qua có một vì sao rụng bên gối em nằm.Tỉnh dậy mới hay là con đom đóm ngủ quên. Chiếc lá phiêu lưu lên đến ngọn đỉnh trời kể cho em nghe chuyện bà Tiên có chiếc đũa thần kì. Bà Tiên sẽ chúc phúc cho chúng mình. Nhưng làm sao tới được ngọn đỉnh trời? Đến ngày nào con thuyền Mây chở anh dừng lại bên cửa sổ phòng em? Đến bao giờ thì ngôn ngữ hoàn thiện được tính chất của nó là giao thoa và cảm thông. Đến bao giờ thì tần số của anh bắt được những lời từ trái tim em. Rằng em yêu anh.

Ngày...tháng...năm

Khuya nay em thắp hai mươi ngọn nến. Bạn bè tới rất đông với vô số quà. Chúng cười nói, hát hò, đàn guitaz những bản cổ điển rồi ôm nhau nhảy. Có hoa tươi và bánh, có rượu và con trai, con gái. Có đủ thứ để người ta vui, người ta thụ hưởng và người ta tỏ tình. Ông hàng xóm có nhã ý tặng chục bông hồng cùng hai cái ampli. Cuộc vui chóng tàn. Giờ thì còn lại em một mình trong căn phòng ngổn ngang li tách, muỗng nĩa, và vỏ chai. Chiếc bánh sinh nhật vẫn còn nửa. Em đứng nhìn khung cảnh này, nhìn rất lâu và thầm nghĩ rằng vì sao không có anh. Anh không đến khác nào ngày không có nắng và đêm sau không có lửa. Rồi em bước lên phòng. Giờ đây còn lại mình em. Ngoài cửa, cây hoa trạng nguyên mỏng manh và lẻ loi. Đêm nay chưa có vì sao nào rụng. Khuya lắm rồi. Tiếng động và âm nhạc đã rời xa. Bây giờ chỉ còn tiếng sương rơi trên lá trạng nguyên.

Ngày...tháng...năm

Đêm qua em nằm mơ. Có phải nhà anh ở bên kia sông? Bao giờ cũng có nắng vàng bên ấy và con thuyền Mây nhớ chở nắng vàng qua sông dùm em nhé. Hôm nay không ai đến, không một tiếng người, và âm nhạc. Chỉ còn em với mảnh trời xanh. Trời xanh trên mái cao. Nhà rộng mênh mông chỉ có một mình em. Có một lúc em nghĩ rằng con thuyền Mây anh phiêu lưu qua bến bờ Đại Tây Dương, phiêu linh lục hải, lưu lạc giang hồ rồi cũng trở về chốn cũ. Anh biết không? Chỗ đẹp nhất cho chúng mình là biển ngân hà rực rỡ hàng đêm. Con sông Ngân Hà sẽ là nhịp cầu cho chúng mình gặp nhau...


Những trang giấy xé ra từ một cuốn sổ, có lẽ là sổ nhật ký, có thể là những lá thư không gởi. Tôi nhặt được thật tình cờ lúc cúi xuống nhặt mẩu thuốc hút dở rơi vào trong thùng rác, Nó là một thùng cacton cũ đã rách, đựng đủ thứ phế thải từ căn gác nghèo nàn. Tôi đến đây lần chót để xem xét và kiểm tra lại các hộ dọn nhà, coi họ còn bỏ sót gì không. Cái có thể gây ra tai nạn cháy nhà, ví dụ thế. Nét chữ tròn trịa, mềm mại, mực màu xanh. Chữ viết rõ ràng rất đẹp. Những trang ghi chi chít chữ này mà nếu chữ viết xấu hẳn không lôi cuốn ngay sự chú ý của tôi đến thế.

Khu nhà ổ chuột này xuống cấp vì quá tải. Cư dân ở đây sống đủ các nghề: chạy xe ôm, bán hàng xén, thợ thủ công... nhưng phần đông là làm thuê...được lệnh dọn đi tới một nơi khác. Hãng thầu do tôi đứng tên trúng thầu và lần đầu tiên tôi đặt chân lên căn gác của mụ Ba Thêm - người phụ nữ nổi tiếng ở đây vì cách làm ăn mờ ám. Căn gác hẹp, thấp, đầu gần đụng sát mái.

Tôi nhìn ra ngoài ô cửa. Ngoài cửa có một cây thanh mảnh, ít lá. Và trời cao, muốn nhìn cho rõ phải cúi đầu thấp chút nữa - trời trong và xanh - “trong như tiếng chuông ngân!” Có cái gì mâu thuẫn, tương phản giữa hai sự kiện làm tôi ngây ra một lúc.

Từ dưới thang gác tiếng chân dậm thình thịnh của mụ Ba Thêm bước lên.

- À, giấy của con nhỏ đó. Nó ở đây. Mẹ nó gởi được mấy tháng tiền thuê nhà, rồi biến! Tui phải lo cho nó nữa đấy.

Tôi ngắm mụ ta. Với tướng đi, giọng nói của đàn ông, làn da ngăm, trông mụ hợp với vai trò người chủ chứa.

- Cô ta còn đi học à?

- Nghỉ lâu rồi. Nhận đỡ mây tre về đan. Mùa đông móc mũ len, khăn quàng bỏ chợ. Mùa hè bán coc, ổi...mấy bữa nó học nghề làm móng chân. Có một ông có vợ mê con nhỏ, cho nó tiền đi học nghề. Được ba tháng, mụ vợ cả tới đánh ghen. May con nhỏ không có nhà. Thế là hết! Tui bảo nó hay làm nghề bán quán, bưng phở cho người ta. Nó không nghe. Nó nói, ưng học nghề thợ may mà thiếu tiền. Má nó thì biền biệt.

Tôi đang băn khoăn tự hỏi, ngày mai khu nhà này dọn đi hết-người ta đã đi phân nửa rồi. Từ sáng sớm đến giờ tiếng xe tải chạy vô, ra, tiếng người lên xuống các cầu thang, gọi nhau ơi ới ồn ào. Chỉ có nơi này yên lặng vì nó là ngôi nhà nằm ở cuối khu vực. Cô nhỏ sẽ làm chi để sống.

Từ dưới cầu thang lại vọng lên tiếng chân. Bước chân êm nhẹ, nghe là biết ngay của một cô gái. Tôi nhìn cô chăm chú. Hai món tóc mai dính vào thái dương, má đỏ au, có lẽ vì vừa đi một chặng đường dài. Cô đẹp. Làn da trắng, tóc đen dài, mũi cao thanh tú, cô lôi cuốn ngay sự chú ý của tôi Tôi cảm thấy vô cùng căng thẳng. Cô không nhìn ai, mà hấp tấp bước tới thùng giấy loại.

- Mất rồi! - mụ Ba Thêm vọt miệng- Thằng Tí lấy cuốn sổ rồi.

Cô đứng thẳng người, hai mắt mở to nhìn mụ. Vẻ như vừa đánh mất một kho báu.

- Trời ơi. Lẽ ra bà cho tui biết để tui rượt theo, đòi lại.

- Chà, ai mà biết. Thấy mi quên, tao tưởng mi vứt...thằng Tí xin về chép bài, nó nói, giấy trắng còn nhiều.

Cô nhỏ thất vọng. Cúi đầu, không chào ai, cô bỏ xuống thang.

- Nì! mụ Ba Thêm gọi giật.

- Chi nữa, me? Giọng nói cô nghe ráo hoảnh.

- Đây ông ni có giữ mấy tờ giấy. Ông lượm trong sọt rác.

Cô chợt nhận thức sợ có mặt của tôi. Cô bối rối. Tôi vội vã mở cặp, đưa cho cô hai tờ. Cô hấp tấp vồ lấy, đôi mắt đen láy vụt sáng. Rồi nhìn tôi với vẻ biết ơn, cô trở gót một lần nữa.

- Rứa là ít. Bữa hôm, nó ghi chi chít một quyển. Má nó tới thăm, chụp xé.

- Xé à! Cô ta có bồ chứ? Tôi hỏi vô duyên.

- Hờ...tui không biết. Chỉ có ông nớ có vợ, mê như điếu đổ, rồi thôi vì vợ ghen quá...ờ mà con nhỏ đó...nói chung nó cặm cụi trong nhà, ít ra ngoài lắm. Bữa ni đi học nghề làm móng chân, xe cộ rần rần...

Tôi từ giã mụ Ba Thêm, xuống gác.

Cò tin được không, trong cái thành phố nhỏ bé này, nửa năm sau tôi mới tìm ra cô. Qua tiệm uốn tóc Phù Dung, được biết cô đã bỏ nghề. Qua mụ Thêm bán phở, cơm bình dân, cô hiện bán càphê.

Dịp may đến với tôi: một người bạn ở Hà Nội vào, mời tôi uống café- loại đặc biệt- tôi rủ anh đến quán Mưa. Quán này luôn bỏ đèn mờ sau 9 giờ tối với những cô phục vụ xinh đẹp. Không hiểu sao, ở Hà Nội mà bạn tôi cũng biết cô Mưa. Anh đòi gặp cô ngay.

Khó tưởng tượng được đó là cô. Cô mặc chiếc robe sac bằng kim tuyến xanh lục hở một khoảng cổ, cho thấy một chiếc giây chuyền lồng mặt ngọc hình trái tim. Làn da cô trắng. Tóc đen chải bồng lên nhưng vẫn để xõa. Mắt đen láy. Bà chủ, thân hình béo phục phịch trong bộ vetcan đắt tiền vừa đưa cô đến vừa cười:

- Đây, cô Mưa của quán Mưa.

Cái dáng vẻ thanh xuân, sức sống dồi dào ở làn da mịn, bộ ngực cao và thân hình cân đối. Khung cảnh thích hợp, đèn nửa tối nửa sáng, nhạc nhẹ, rượu ngon. Người ta gọi bia rượu tùy thích. Dĩ nhiên bạn tôi uống rượu. Cái đẹp hôm nay của cô Mưa là cái đẹp hoàn thiện của cô Mưa đi chân trần, tóc rối bời, khuôn mặt đỏ gay trong căn gác hẹp và chiếc cầu thang bụi bặm bẩn thỉu đầy rác.

- Một chai nữa nghe? Tiếng Mưa thỏ thẻ bên tai.

Tôi ngồi trơ như phỗng đá, thầm nghĩ bao nhiêu mong đợi của mình, nay gặp một thực tế khác hẳn. Tương tự như sự tương phản giữa trang viết của nhà văn với cuộc đời. Tàn nhẫn đến thế ư?

Khuya lắm tôi mới đưa được anh bạn si tình ra khỏi quán. Dọc đường về khách sạn, tôi kể cho anh nghe chuyện tôi gặp Mưa, mất tháng trời dò tìm tông tích cô.

- Đến bây giờ, anh vẫn chưa vợ chứ gì? bạn tôi hét vào tai tôi.

Làm sao có thể nói cho bạn tôi biết- ngay từ những trang viết của Mưa, và sau đó gặp cô tôi đã yêu cô?

Gió bão cuộc đời đã cuốn phăng chiếc lá trạng nguyên qua những bến bờ nào? Con thuyền Mây là anh đã ghé bến mà em có còn là cô gái ấy? Làm sao có thể thấy được sao rụng vào gối- con đom đóm ngủ quên. Những lúc mệt mỏi, tôi dở lại trang viết của cô (tôi đã giấu đi một tờ), tưởng như đọc tâm hồn cô, ở một nơi như thế, lại có được một trái tim trong trắng. Chỉ với sự thuần phác ngây thơ, người ta mới thấy được trời vẫn luôn luôn xanh, và con thuyền mây vẫn chở nắng vàng qua bên kia sông.

Nhiều năm sau tôi mới cưới vợ, vẫn cất giữ trang viết và hình ảnh cô trong đáy tim. Phải chỉ với trái tim, nghệ thuật mới khởi đầu và sáng tạo giúp con người phục sinh. Mưa là một kẻ sáng tạo và đến bây giờ- trong đáy lòng tôi thì cô vẫn chỉ là cô.

20/3.99
p.n.t
(126/08-99)





 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • NGUYỄN VĂN ĐỆThuần ra bến thuyền vào lúc thuỷ triều đang lên. Lúc này là nửa đêm. Trăng hạ tuần trong như con cá mòi tháng bảy nhảy hất lên từ mặt biển treo mình giữa nền trời xanh ngát. Gió tây se lạnh, gió thổi từ đất liền ra giộng rừng phi lao reo lên cùng với tiếng vi vu, vi vút, gió thổi vào ngọn sóng làm hắt lên những tia sáng.

  • NGUYỄN THANH MỪNGĐã bát tuần, ông vẫn chưa nghĩ đến cái già. Đó là ông nói vậy, bô lô ba la trước bàn dân thiên hạ, trong đó tất nhiên không thiếu cả bạn bè, nhất là những người đáng tuổi con cháu nhưng được ông tôn vinh là thần tượng của quốc gia, thậm chí quốc tế nữa.

  • NHẤT LÂM          Truyện ngụ ngôn hiện đạiTrong đàn chó săn của ông Mỗ thì Fóc vào loại anh cả đỏ. Ngoài chân cao, mũi thính, mình dài, chạy như tên bắn... nói chung những gì cần cho một con chó săn đích thực thì Fóc có cả.

  • NGUYỄN TRƯỜNG                           Nơi hầm tối là nơi sáng nhất          (Thơ Dương Hương Ly)

  • TRẦN THUỲ MAINăm nay mùa đông lạnh hơn hẳn mọi năm. Gió cao nguyên cứ tràn qua, tràn qua từng đợt, những bông quỳ chấp chới vàng như sóng. Quỳnh bảo tôi: Gió ở đây một đi không trở lại, khác ở Huế. Gió từ sông Hương thổi lên là gió rất đa mang, thổi tà áo bay dùng dằng, như trong câu hát ngày xưa "Gió bay từ muôn phía...".

  • HẢI THITôi lớn lên ở một ngôi nhà nhỏ ven sông. Con sông nhỏ chảy qua một vùng quê hẻo lánh. Nhà tôi và nhà Khan đối diện nhau trên dòng trôi quê mùa ấy, chỉ có điều nhà tôi thì quay mặt ra sông, còn nhà Khan thì quay lưng ra sông, chính vì thế mà thuở nhỏ, mỗi lần tắm sông cười đùa ầm ỉ, tôi hay bị ba tôi rầy la nhiều hơn, vì ba tôi chỉ cần ngồi trên nhà đưa mắt là thấy ngay tôi đang trèo lên những bè lục bình để làm công chúa, còn ba Khan thì chỉ trông thấy Khan ném bùn đất vào cô công chúa kỳ khôi mỗi khi ông có việc phải ra đằng sau bếp.

  • NGUYỄN VIỆT HÀThư viện, nơi mà tôi sẽ tả kỹ, là một nơi tôi đã nhớ và bị nhớ rất lâu. Không phải ở đó tôi đã lần đầu yêu và lần đầu hôn. Tôi nhớ nó vì có một truyện kỳ dị, cái truyện đó rồi sẽ đẩy tôi suýt nữa trở thành một thứ bải hoải rẻ rách.

  • XUÂN ĐÀITôi làm đơn xin thôi việc, dù biết làm như vậy là phá vỡ hợp đồng đã ký kết với công ty. Tôi phải bồi hoàn. Là nhân viên kiểm toán, tôi không thể tiếp tục làm theo sự chỉ đạo của sếp, cộng tác với doanh nghiệp, đồng lõa với doanh nghiệp, sáng tác ra những con số ma để đối phó với thanh tra. Có tờ báo đã giễu cợt việc làm này là quân trộm cắp cộng tác với quân siêu trộm cắp, có lẽ nhà nước nên lập thêm công ty kiểm toán của kiểm toán.

  • NGUYỄN CẨM HƯƠNGBước ra khỏi lớp học ngoại ngữ anh bỗng thấy đầu óc quay cuồng như muốn ngã. Dắt được chiếc xe đạp địa hình ra khỏi trung tâm, anh cố gắng đạp một cách khó nhọc trên đường phố.

  • NGUYỄN ĐỨC SĨ TIẾNNgười ta thường nói xem mặt đặt tên, nhưng điều này lại không đúng với thượng tá Kha. Nhìn bề ngoài, ai cũng nghĩ ông là người khô khan, thật ra ông lại là người rất đa cảm.

  • NGUYỄN THẾ TƯỜNGChấp me?Che muống! / Chấp me? Cuống sắc! / Chấp me? Sắc cạnh? / Chấp me? Hạnh bầu! / Chấp me? Hầu nhảy/Ăn cơm ai? Ăn cơm cha!Uống nước ai? Uống nước mạ!Hú ...Con mau về kẻo quạ tha đi!

  • HUỲNH THẠCH THẢO- Lành, về bảo bố mày ăn nhậu vừa vừa thôi, đừng như mấy ông mới ngấp nghé vào cấp xã đã phởn, bia ôm gái giếc có ngày...Tôi vừa vào đến cổng đã nghe tiếng mẹ sang sảng với con Lành, đứa con cậu út ở quê. Chưa hết, bà còn thêm hồi nữa nhưng nhỏ hơn, có lẽ nghe tiếng cửa mở bên ngoài.

  • NGUYỄN TRƯỜNGChiều xuống. Lúc mặt trời sắp lặn sau dãy núi phía tây cũng là lúc người ta thấy ông già xóm Chùa thường mon men tới thả câu ở cái bến sông này.

  • MÃN ĐƯỜNG HỒNGMùa Xuân lững thững về. Anh cũng lững thững đi ra phố chợ. Hai bàn tay trơ trọi của anh đút sâu vào hai túi quần rỗng trống buồn tênh. Anh mỉm cười thong dong bước đi, hòa vào dòng người nhôn nhao tất tả.

  • HỒNG NHUNói chính xác là chị dâu. Chính xác hơn, chị dâu thứ của vợ tôi. Thông thường những trường hợp như thế này, trong nhà em út chẳng ai gọi đầy đủ là chị dâu cả, mà chỉ là chị thôi. Ấy là chị Kim.

  • TRẦN DUY PHIÊN1. Chuông điện thoại reo phải lúc tôi đang tiếp ông tổ trưởng dân phố. Biết tôi ở nhà một mình, ông nói gọn mấy câu rồi từ biệt. Ba chân bốn cẳng chạy như nước rút, tôi mới với được tới máy.

  • LÊ ĐỨC QUANGMột buổi sáng sớm mùa xuân, bầu trời trong xanh thăm thẳm. Anh nắng vàng vừa rải đều khắp nơi. Gió thổi nhẹ, mơn man vào da thịt con người ta, thật mát mẻ dễ chịu làm sao. Dọc đường phố, cuối năm rồi, dòng người trở nên đông đúc và nhộn nhịp, kẻ thì lo mua sắm áo quần mới, người thì lo bánh mứt, kẻ thì mua những chậu hoa, cây cảnh, trang trí nhà cửa của mình sao cho thật đẹp. Mọi người ai cũng hối hả, vui mừng đón năm mới. Riêng lão xích lô, vẫn công việc bình thường như mọi ngày: sáng ăn qua quýt ổ bánh mì xong rồi đạp xích lô đến ngã ba gần sân ga, chờ những chuyến tàu về, mặt cố gắng hớn hở, tươi cười, đón mời khách.

  • NGUYỄN VĂN NINHTôi được cơ quan tố tụng chỉ định làm luật sư cho một bị can.Tôi xin kể ra đây, hơi dài dòng một chút, không phải bị cáo mà là cha tôi. Trong cuộc đời làm luật sư, cha tôi luôn thích nhất câu: Thưa quí tòa! Thân chủ tôi hoàn toàn vô tội! Cha tôi muốn tôi sau này mỗi khi đứng trước toà đều nói câu như vậy.

  • QUẾ HƯƠNG                                                                                                                                1. Chị đi qua, tẻ nhạt và cũ kỹ như cái áo đề mốt thơm mùi long não lấy từ hòm gỗ ủ hương kỷ niệm. Khu cư dân tôi ở thì mới toanh, chưa tròn mười. Cơ ngơi phó giám đốc xí nghiệp gỗ sực nức mùi rừng.

  • PHAN VĂN LỢILTS: Cuộc làm người, khó thay! Dân tộc nào cũng sáng tạo cho mình một ĐỊA NGỤC để răn dạy con người không nguôi hướng đến cái CHÂN - THIỆN - MỸ.Nhuốm màu sắc của Liêu trai chí dị và Việt điện u linh..., câu chuyện là một phần của cuộc đời đầy ám ảnh. Vừa cuốn hút thương cảm với cái nhìn nghiêm khắc lột trần bản chất đời sống, vừa hoang mang đặt ra câu hỏi về ý nghĩa sống đích thực của con người.