Fan Tuấn Anh - Trần Văn Liêm - Lê Tấn Quỳnh
Minh họa: Nhím
FAN TUẤN ANH
Đoản khúc số 131
Anh không thể biết…
Ai sẽ mang giùm anh chút tro tàn di cốt của anh lên thượng nguồn
suối nhỏ trên rừng thẳm để rải cho anh xuôi theo dòng nước
về biển khơi
Ai sẽ khóc cho anh mỗi lúc mùa hoa lau nở trắng trên những triền
sông ngoài mẹ
Ai sẽ thay anh để nhớ khôn nguôi và yêu thương mặt đất này
Em thì đã lãng quên anh, tro tàn của anh lặng câm dưới đáy suối,
mọi người không biết và Chúa cũng không thể tiết lộ được điều gì…
Anh không thể nhìn thấy…
Đằng sau thân thể của bóng đêm có bao nhiêu hồn ma đang lang
thang, chúng có oán hờn gì anh nữa không, hay bản thân anh có
phải là bóng ma đang lang thang như chúng
Đằng sau những bức tường kia tồn tại những gì
Đằng sau em là ai, và đằng sau tình yêu có phải là tình yêu
không nữa
Đằng sau da thịt anh lũ virus đang nghĩ gì, và đằng sau những điều
em đã trải qua sẽ biến em thành thực thể nào, có phải như anh vẫn
hằng được biết
Anh không thể không đau…
Những con cá thần tiên đang chết lụi tàn trong bể kính với một cái
chết rã rời thảm khốc khi những vi dài của nó tan rã ra như những
cánh hoa trà rụng đồng loạt một lần hệt như thân thể người con gái
đẹp cụt đầu mà Yasunari Kawabata đã tả
Những con cá mắt buồn như anh, suốt đời không bao giờ bơi ra
được biển lớn lấy một lần, một lần chỉ để chết trong tự do
Chúng đã chết mòn trong cô đơn, bởi em đã không thể vị tha thêm
một lần cho những đại dương
Anh không thể làm gì…
Khi ngày qua ngày những con cá voi vẫn bị bắn giữa đại dương,
những con chó vẫn làm món ngon trên những bàn ăn và những người
đàn ông vẫn phản bội rồi bỏ đi với những người đàn bà khác
Hoặc em vẫn cứ buồn cô đơn đến thế
Hay người Á châu vẫn cứ da vàng rơi lệ…
Ngay với nỗi buồn trong anh cũng không thể chữa lành…
Anh không thể cất lời…
Trên những nấm mồ cỏ xanh như những bụng bầu của mẹ đất suốt
đời mang thai không sinh sản
Trên những cánh diều tàn tạ rớt dưới chân đồi đã rã cánh như những
con tinh trùng chết lặng câm không kịp thụ thai cho những đám mây
Hay cất tiếng hát gọi về con cá vây tay của anh dưới lòng hố sâu
đầy phân mà cả đời nó đã vong thân tận hiến
Anh không thể ủi an vơi đi nỗi buồn của biển…
Anh không thể ngủ…
Những con quái vật đang chờ anh trong những đêm sâu
Những đám tang đang diễn ra, chỉ chờ anh về nằm trong áo quan
trong giấc mơ
Em sẽ ra đi khi sáng mai anh thức dậy
Và anh biết, sau cùng, rồi chỉ có mẹ gào khóc thương anh sau những
điện thờ…
TRẦN VĂN LIÊM
Sầu ca về biển
thủy triều đỏ
biển nở hoa
tiễn đưa linh hồn
tôm cá
chừ em rầu rầu nhớ
mảnh thuyền oằn cong ghì riết lấy biển
mặn mòi từng lớp sóng vỗ đam mê...
hãy để anh đưa em về lại
trên nốt chai sần bàn chân giao chỉ
qua dọc chiều dài cay đắng
nghe biển thở
bằng con tim thao thiết
em có nghe
vọng tiếng mẹ
Âu Cơ
đầu bãi vắng...
LÊ TẤN QUỲNH
Biển
Những nín câm bọt trắng
Rơi nhuềnh nhoàng làm ổ đáy xa
Sao xén cả buổi chiều cong cút
Nhón nghìn trùng đưa đẩy lễ tang hoa
Sóng đánh mình tan trong giấc sứa
Bọt gió tràn lăn trên những nuột nà
Kiêu hãnh ới ời thâm u nước mắt
Nghìn năm trôi ồn ả cuộc mây qua
Nơi nỗi buồn tênh toang giọt nước
Tình si nên biển cũng ngút ngàn
Những du ca trốn đời hổn hển
Tự đốt mình câm nín một - nghĩa - trang…
(TCSH328/06-2016)
Ngôn ngữ như một phương tiện truyền đạt thông tin, đối với thi sĩ, ngôn ngữ là công cụ để truyền cảm xúc của mình đến mọi người. Người làm thơ, điều quý nhất là cảm xúc. Nghệ thuật tu từ là phần kế tiếp để tác giả chia sẻ trọn vẹn cảm xúc của chính mình đến với mọi người.
(SHO). Người đã ra đi thật rồi
Đại Tướng Huyền Thoại của chúng ta – Đại Tướng Võ Nguyên Giáp
Người Đại Tướng Vĩnh Viễn, Người Đại Tướng Của Nhân Dân
NGUYỄN PHI TRINH
NGUYỄN DUY
Đặng Huy Giang - Nguyên Quân - Mai Văn Hoan - Nguyễn Miên Thảo - Phan Văn Chương - Phạm Xuân Phụng
NGÔ MINH
THANH THẢO
Ngàn Thương - Nguyễn Khoa Như Ý - Công Nam - Nguyễn Thanh Mừng - Nguyễn Văn Thanh - Phan Lệ Dung - Lê Ngã Lễ
HỒNG VINH
Dăm năm cuối của thập niên 90, tác giả Ngọc Khương nổi lên với những tập thơ viết cho thiếu nhi như Bim bim và mướp vàng, Cây đàn và bông hồng (in chung với con gái út Kiều Giang). Dạo đó thơ anh được các nhạc sĩ chú ý, tìm đọc và chắp cánh cho những bài: Em là gió mát, Búp bê cổ tích, tập đàn, Nhà cười thành những ca khúc “đứng” được với thời gian.
NGUYỄN MIÊN THẢO
VI THÙY LINH
ĐÀO DUY ANH
Tôi không có ý định vẽ một chân dung bụi bặm mang hồn cốt lãng tử của kẻ phiêu bạc muốn “đày đọa” hồn mình trong mọi ưu phiền phiêu linh chữ nghĩa. Tôi biết Phùng Hiệu “bị thơ làm” vì lòng anh vốn đa đoan, trắc ẩn với mọi thứ trên đường đời anh gặp.
Nguyễn Trọng Văn - Hồ Đắc Thiếu Anh - Nguyễn Giúp - Nguyễn Loan - Nguyên Hào - Vũ Thanh Lịch - Huỳnh Minh Tâm - Nguyễn Đạt - Đỗ Thượng Thế
TRẦN ĐÌNH BẢO
TRẦN THIÊN THỊ
Xuân Hoàng - Lưu Quang Vũ - Trần Khắc Tám - Trần Thị Huyền Trang - Văn Lợi
Lê Hòa - Nguyễn Man Kim - Trần Văn Hội - Vũ Thiên Kiều - Thảo Nguyên - Trần Phương Kỳ - Phạm Bá Nhơn - Phạm Thị Phương Thảo - Vĩnh Nguyên - Hoàng Ngọc Quý
HẢI KỲ