VIỆT PHƯƠNG
"Thiếu nữ" - tranh của Nguyễn Quân
Con
Cuộc đời này lát bằng hy sinh cao cả
Ai cho phép ta nói những lời nghiệt ngã
Cuộc đời này nuôi bằng lửa tình yêu
Ai cho phép ta õng ẹo như cô gái được chiều
Cuộc đời này đòi rất nhiều sức chịu
Ai cho phép ta vừa đi vừa níu
Cuộc đời này không thừa không thiếu niềm vui
Ai cho phép ta nhấm nháp nỗi ngậm ngùi
Cuộc đời này quằn quại sinh sôi hạnh phúc
Ai cho phép ta nằm gục giữa lời than
Cuộc đời này không biết khai man lý lịch
Ghi chân thực bố mẹ đẻ cuộc đời là chúng ta.
Nhìn
Một đêm anh đã ngồi bên em dưới vầng trăng mà anh muốn lưỡi liềm
Có phải bây giờ em đã biết
Những ngẫu nhiên nuôi hờ ta sống
và những đương nhiên giết dần ta chết
Sẽ đến một thời em biết thêm
Những tình cờ có nanh vuốt đen
và vòm sáng quanh đường viền hy vọng
Cái bay bổng trong đời cái bò lê trong mộng
Những xấu xa độc ác tấy phòng lên khi tai nghe kể
và những cao cả nhân ái thấm sâu xuống
khi chính mắt nhìn
Lời tục tĩu trên môi cô gái hai mươi
như tiếng trẻ thơ chơi ú tim
Còng số tám mới tinh khóa tay tên trấn lột
trong luồng nắng giữa đường chợt lóe từng tia chớp
chuỗi cười ở một đầu suối Trường Sơn lanh lảnh
Trong những chuyến xe ca chật ních móc ngoặc hối lộ
ăn cắp buôn lậu chửi thề chợt lung linh
một khuôn mặt yêu thương
trong ánh vàng mùa thu sóng sánh
Sự sa đọa bẩn thỉu của một cán bộ mấy chục năm tuổi Đảng
sự tráo trở nhăn nhở của một con phe
sự phè phởn láo xược của một gã đầu cơ đĩ thõa
bệ rạc của một người đàn bà đã đủ cả cháu nội cháu ngoại
sự nịnh bợ hèn hạ của một thanh niên khôi ngô
sự dối trá bịp bợm của một nhà thơ tài kỹ xảo
sự lừa đảo trắng trợn của một trí thức gọng kính vàng
tất cả có cái gì giả nồng nặc giả tanh tưởi
giả như một bộ phim con lợn quá dài như một trò đùa dai vô duyên
Đôi má xanh gầy thiếu ăn sạm lại mơ màng của em rất thật
Đôi mắt từng trải đau đớn thơ ngây to đen của em rất thật
Cuộc đời này rất thật
Như em
Màu
Ba mươi năm trước em từng viết cho con chúng ta
Từ cái thời em chưa là mẹ
Con chẳng bao giờ ra đời mà được nâng niu thế
Cái cuộc đời không dễ thành đôi
Cái cuộc đời không dễ chia hai
Bây giờ em đã có ba con với một người con trai khác
Mà thế đấy có chút gì lạ thật
Em cứ là cơn nấc tuổi thơ
Uống bao nhiêu tháng năm để chặn cũng không vừa
Em cứ là bậc thềm cứ là bậu cửa
Hàng ngày bao lần anh vào ra
Em cứ là vết loang lổ trên trần nhà
Nhìn anh nhìn anh nhìn anh da diết
Em cứ là những tinh mơ tê tái rét
Phanh cổ áo ra cho gió xiết vào da
Em cứ là cơn dông đầu mùa
Đi đầu trần hứng dòng mưa xối xả
Em cứ là khoảng cách chập chờn sương phủ
Suốt một đời anh vất vả vượt qua
Em cứ là giữa mịt mù vũ trụ
Một chấm sao không ngủ cuối thiên hà
(SH34/12-88)
những tình cờ mà con người ngỡ là sự sắp đặt của thượng đếtôi đã gặp ôngmột lầnhai lần
Morningtonban mai chạy tới chân mây rắc bạcgặm bình minh nở gặm cỏ non tơlốm đốm trắng những chú bò đực kiêu hãnh
lưng chừng sángngực em căng đầy giấc mơ anhlong lanh xanhmùa Đông phương trinh tiết
Vú nóngngười đàn bà dán thân thể nâu bóng vàonỗi đợi
Một tháng 30 ngàyMột năm 12 thángThời gian có thể đưa ra đong đếmTình yêu không thấy hình hài
Ta lặn vào nhau chênh chao nỗi nhớNhững niềm yêu lấm cát cuộn tràoÁnh lửa khuya phải chăng là ảoVẫy vùng trong mắt em sâu?
Người đàn bà se bóng tối trong tôikhông đêm tân hôntạo hóa nhọc nhằn đẩy bánh xe tạo hóavòng quay rớt một con ốc như con ốc sên nhòe nhoẹt nước trên đường đi qua
Người bước vào bức tranh tôikhông sắc màunét cọ vẽ bằng sóng - sóng vang không gian 18 chiềuchật chội cơn mơ
Hành hương về núi Thần ĐinhLên chùa Kim Phong trên nghìn bậc đá
Mở những khát vọng raCánh cửa đập tan bờ sóngTrái tim không thể hú hớ nổi ngọn gió thơ trên đồi hoang vuMênh mông vỡ vụn và tự mất dần bóng tối lung linh
Tôi về vốc nước dòng sôngChút rong rêu cũ phiêu bồng đã lâuCòn đây sóng vỗ chân cầuTiếng đàn xưa lạnh, ngọn cau nắng tàn
LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.
Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...
Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu
hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê