Cảm nghiệm những con chữ của Trương Đăng Dung thiên di trên mặt phẳng tâm thức, để lại dấu vết và người ta gọi chúng là thơ. Không gian trong chùm thơ dưới đây của Trương Đăng Dung khiến ta cảm giác bước lên những nấc thang rời xa tầng địa ngục sâu thêm phía dưới. Nỗi choáng ngợp về ký ức như tòa lâu đài ảo ảnh dung nhốt ngã ái lại tự hân hoan lấy, là lúc huyễn giác nhà thơ lần đầu linh cảm về sự bất an khi thời gian bỗng tước luôn cả những gì vừa chạm đến bàn tay.
SH
TRƯƠNG ĐĂNG DUNG
Lên cao lên cao
Lên cao lên cao, tôi nhìn thấy gì từ phía trên thành phố?
Nhà chọc trời bóng đổ, sông oằn mình trôi như thể đã lâu rồi trời
với sông không muốn nhìn nhau nữa.
Lên cao lên cao, tôi nhìn thấy gì từ phía trên thành phố?
Những hàng cây lá đỏ trong gió lạnh chơi vơi, như thể đã lâu rồi
gió với cây không muốn nhìn nhau nữa.
Lên cao lên cao, tôi nhìn thấy gì từ phía trên thành phố?
Một cánh chim không tổ trên lớp lớp sóng người, như thể đã lâu rồi
người với chim không muốn nhìn nhau nữa.
Lên cao lên cao, tôi nhìn thấy gì từ phía trên thành phố?
Những mặt người khốn khổ chen chúc dưới mặt trời, như thể đã đến
thời người với người không muốn nhìn nhau nữa.
Lên cao lên cao lên cao…
Sách của Gióp
Tai họa bất ngờ ập xuống
những đứa con bị giết
những người bạn hiểu sai
nỗi đau này
như mũi tên
Đấng Toàn Năng bắn vào tim Gióp
Không ai tin Gióp là người công chính
Gióp oán hận ngày sinh
than thở phận người
trong mắt Đấng Toàn Năng
không có mặt trăng nào đủ sáng
không có vì tinh tú nào tinh sạch
loài người chỉ như sâu bọ
con cái loài người khác chi một loại côn trùng
Gióp ngước mắt nhìn lên các tầng trời
quan sát những đám mây di chuyển
âm phủ lộ ra
địa ngục không có màn che
trái đất treo lơ lửng
Khi quyền năng và sự khôn ngoan thiên thượng
của Đức Chúa Trời lên tiếng
Gióp không còn tự tin vô tội
Gióp ghê tởm chính mình
Và ăn năn trong tro bụi
giữa nỗi đau và đức tin
sợ hãi và quyền uy
Gióp thỏa hiệp
Tin nhắn cho em
Đêm nay trời đầy sao. Điều gì xảy ra nếu mỗi ý nghĩ của anh về em có thể nở một bông hoa?
Thế giới này không còn chỗ bình yên. Em là nơi anh tị nạn.
Kỷ niệm cứu rỗi chúng ta, nó lưu giữ thứ ánh sáng làm cho gương mặt ta mãi mãi là gương mặt con người.
Anh muốn em là quá khứ để anh sống bình yên trong hiện tại; anh muốn em là hiện tại để anh hi vọng vào tương lai; anh muốn em là tương lai để ký ức anh tự do bừng sáng.
Đêm nay trời đầy mây. Điều gì xảy ra khi ký ức không cất giữ cuộc đời ta an toàn nhất?
(TCSH339/05-2017)
TRẦN THỊ TƯỜNG VY
Tháng Chạp bông hồng vàng
Đỗ Nam Cao - Nguyễn Trọng Tạo - Trần Chấn Uy - Nguyễn Văn Chương - Phùng Tấn Đông - Trần Quang Đạo - Trần Lê Văn
Hương xuân - Bài ca mùa xuân
Bạch Diệp - Nguyễn Hữu Minh Quân - Nguyên Tiêu - Nguyễn Thiền Nghi - Phan Lệ Dung - Lê Viết Xuân - Nguyễn Tấn Tuấn - Ngô Thiên Thu - Đinh Ngọc Diệp - Trịnh Bửu Hoài
LÊ HƯNG TIẾN
NGUYỄN NGỌC HẠNH
ĐINH THỊ NHƯ THÚY
HUỲNH LÊ NHẬT TẤN
PHÙNG CUNG
VŨ THANH HOA
Ngô Liêm Khoan - Nguyên Hạnh - Trần Hương Giang - Hoàng Ngọc Giang - Dương Anh Đằng - Trịnh Minh Hiếu
Lê Tấn Quỳnh - Nguyễn Đông Nhật - Trần Thị Tường Vui - Đỗ Thượng Thế - Kiều Trung Phương - Nguyễn Thanh Văn - Từ Nguyễn - Huỳnh Ngọc Phước
NGUYỄN HƯNG HẢI
NGUYỄN THIỆN ĐỨC
PHẠM ÁNH
LTS: Hoàng Cầm tên thật là Bùi Tăng Việt. Sinh ngày 20 tháng 2 năm 1922 tại làng Phúc Tằng, huyện Việt Yên (do đó mới có tên là Tăng Việt), Hà Bắc. Con một nhà nho không thành đạt, sống bằng nghề thầy thuốc. Hoàng Cầm (tên một vị thuốc rất đắng) là bút danh dùng từ năm 1939.
(Trích trong tập thơ sắp in: “Những vẻ đẹp khác”)
LTS: Nhà thơ Hữu Loan, tác giả bài thơ nổi tiếng "Màu tím hoa sim", tham gia cách mạng từ năm 1936 trong phong trào học sinh ở Thanh Hóa.
LTS: Trong 5 năm qua, trên những trang thơ, cùng với việc giới thiệu các tác giả có nhiều tìm tòi, có bút pháp riêng như Văn Cao, Thanh Thảo, Trần Vàng Sao, Phạm Tấn Hầu... Sông Hương đã chú ý đến những cây bút ở cơ sở - mà anh em trong tòa soạn gọi vui là "tác giả chân đất, như Phương Xích Lô, Nguyễn Thị Thái...
Nguyễn Ngọc Phú - Nguyễn Văn Thanh - Đỗ Hàn - Phan Văn Chương - Tháng Năm - Nguyễn Ngọc Hưng - Phạm Xuân Phụng - Nguyễn Ngọc Hạnh - Nguyễn Loan - Triệu Nguyên Phong